Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1684: Có bất ngờ không? (3)

Không còn cách nào.
Châu Trạch chỉ có thể đi vào phòng vệ sinh một lần nữa.
Vẫn là một tay bám chặt tay vịn, tay còn lại thì làm ướt khăn lông.
Vừa đề phòng bản thân bị trượt té vừa cởi áo lau người mình.
Sau khi lau người xong.
Cảm giác khoan khoái hơn rất nhiều.
Sau đó.
Ông chủ Châu đã quyết định trong khoảng thời gian từ khi trời tối cho đến sáng ngày mai, đều nằm ở trên giường bệnh và sẽ không đi ra ngoài.
Lão đạo, đoán chừng phải tối nay hoặc chậm nhất là buổi sáng ngày mai mới có thể tỉnh lại.
Cất chiếc khăn xong.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Châu Trạch sững sờ ngay tại chỗ.
Anh nhìn thấy ở trong căn phòng bệnh này.
Trên ba chiếc giường bệnh.
Đều có người đang nằm!
Ngoài cùng bên trái là một ông già tóc bạc trắng cực kỳ suy yếu.
Ở giữa là một cô gái trẻ tuổi.
Ngoài cùng bên phải, cũng chính là trên chiếc giường bệnh mà anh vừa mới thu dọn xong kia, là một đứa bé trai khoảng chừng sáu tuổi đang nằm.
Tất cả mọi người nằm ở trên giường bệnh.
Đang truyền nước biển.
Lại không biết là đang cố ý hạ thấp độ khó hay là thật sự muốn trực tiếp nói cho ông chủ Châu chuyện bọn họ không phải là người.
Mặt của ba người này.
Trắng bệch một mảnh.
Trong chỗ hốc mắt thì lại toàn màu xanh tím đen.
Lúc Châu Trạch đi ra từ trong phòng vệ sinh.
Ba người ở trên ba chiếc giường bệnh đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Châu Trạch.
Trên mặt của ba người này đều mang một nụ cười lạnh lùng.
Mở miệng nói:
- Anh đã về rồi…
- ... - Châu Trạch.

Hô…
Thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Châu Trạch đưa một tay dùng sức gãi gãi mái tóc vẫn còn ướt của mình.
Dọc theo đường đi.
Anh đã cố ý tránh đi một loạt khả năng “ngài ý muốn”.
Ai biết được.
Chuyện ngoài ý muốn thật sự.
Thật ra thì đã sớm nghiêm chỉnh chỉnh tề nằm chờ ở trong phòng bệnh của mình rồi.
- Xem như anh lợi hại.
Thật đúng là Châu Trạch có chút dở khóc dở cười.
Anh rất muốn hỏi “Đội trưởng tinh đình*” một chuyện rằng.
(*1 từ ngữ mạng, xuất phát từ siêu nhân gao, Captain Dragonfly là một người máy bí ẩn, không biết do ai làm ra, cứ mỗi lần tranh giải Ngôi sao hòa bình là sẽ xuất hiện Captain Dragonfly, đây được xem là trọng tài tuyệt đối phải công bằng)
Đối phương chơi như vậy, có tính là phạm luật hay không đây.
Tuy nói, trong những người bình thường, dường như có có thể tồn tại những kì nhân dị sĩ có thể làm được đến mức này, nhưng chiêu này, dù nhìn thế nào cũng đều có dáng vẻ của chuyện đá banh sát biên đi.
Ông già, người phụ nữ, đứa trẻ.
Ba người mới vừa rồi còn nằm ở trên giường bệnh.
Sau khi Châu Trạch đến gần đây thì đã biến mất.
Nhưng Châu Trạch biết rõ.
Bọn họ vẫn còn ở trong căn phòng bệnh này.
Châu Trạch lên giường.
Rất nhanh.
Một luồng lạnh lẽo rõ ràng cũng ập tới.
Còn có thể cảm giác được có một bàn tay bé nhỏ đang tới lui tuần tra ở trên đùi của bạn.
- Đừng làm rộn, ngoan ngoãn nào.
Ông chủ Châu nhắm hai mắt, không thèm để ý đến bọn họ.
Tuy nói hiện tại đang là trạng thái “người phàm”, nhưng trên mặt tâm tính, rốt cuộc thì cũng khác với người bình thường, những chuyện này, người bình thường thực sự có thể sẽ bị dọa sợ đến khóc trời đập đất, thậm chí là phá vỡ tinh thần đến mức phát điên, nhưng đối với ông chủ Châu mà nói, cũng không có gì hiếm lạ.
Chẳng qua là.
Nằm được một chút, rất nhanh thì cũng không nằm nổi nữa.
Không còn chỉ là một cái tay tới lui tuần tra trên người mình nữa.
Lại có thêm chừng mấy bàn tay khác.
Có cái trơn nhẵn, cũng có cái thô ráp.
Châu Trạch mở mắt ra, tự ngồi dậy ở trên giường.
Ở đuôi giường, ông già mặc đồng phục bệnh nhân đã ngồi xổm ở nơi đó, ông ta đang mang theo vẻ mặt đầy ẩn ý mà nhìn chằm chằm vào anh.
Lại nhìn sang đôi tay sần sùi thô ráp của ông ta.
Nhìn thế nào cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác rẻ rúng.
Đúng vậy, khi loại chuyện thế này đã mất đi “cảm giác thần bí” ở trước mặt bạn, nó thực sự lập tức trực tiếp thoái hóa thành một trò đùa ngu ngốc.
Nhưng có ba trò đùa ngu ngốc vây xung quanh bạn mà giở trò.
Cũng thật là phiền mà.
Châu Trạch đứng dậy xuống giường, mở tủ quần áo ra, lục tìm quần áo của lão đạo một lát, không phát hiện lá bùa.
Bên chỗ ICU bên kia, hiện tại anh lại không vào được, cũng không thể đi sờ vị trí kia của lão đạo một phen xem thử rốt cuộc có còn cất giữ đồ cá nhân bên người hay không.
Nhìn cửa phòng bệnh một chút.
Châu Trạch vẫn từ bỏ ý định đi ra khỏi phòng bệnh.
Nói thật.
Ở trong phòng bệnh, nhiều lắm là bị ba cái tên này tiếp tục quấy rầy mà thôi, nếu như bọn họ có thể làm ra được thứ như ảo thuật gì đó thì cũng đã rất đáng kinh ngạc rồi.
Nhưng nếu như bạn thực sự muốn rời khỏi phòng bệnh, đi dạo lung tung ở trong bệnh viện này, có thể sẽ xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn thực sự khác đó.
Suy đi nghĩ lại.
Châu Trạch vẫn quay trở lại phòng bệnh một lần nữa.
Được rồi.
Coi như xoa bóp đi.
Tôi nằm.
Các ngươi tiếp tục.
Làm thêm lát nữa vậy.
Loại hài hòa yên tĩnh này, vẫn luôn kéo dài đến khoảng chừng nửa giờ.
Giữa lúc đó, Châu Trạch còn trở mình.
Mặt A đã làm xong nên đổi sang mặt B đi.
Lúc này, hai y tá đi vào.
- Từ tiên sinh đúng không?
Bởi vì nguyên nhân Châu Trạch đổi giường, y tá lại xác nhận thân phận của Châu Trạch một lần nữa.
- Đây là truyền dịch của ngày hôm nay.
Một y tá bắt đầu chuẩn bị ghim kim tiêm cho Châu Trạch, một y tá khác thì chuẩn bị đo nhiệt độ cơ thể cho Châu Trạch.
Trong lúc nằm viện, mỗi ngày đều truyền nước đo nhiệt độ cơ thể, cũng coi là một loại thái độ bình thường.
Châu Trạch mở mắt ra, cố ý cầm túi nước biển để truyền nước mà y tá đã đặt ở tủ đầu giường lên, nhìn một chút.
Rốt cuộc thì bản thân cũng từng làm bác sĩ, treo thuốc gì sẽ có hiệu quả và phản ứng như thế nào, trong lòng anh vẫn biết rõ.
Tuy nói xác suất của loại tình huống cầm nhầm thuốc thực sự rất nhỏ, coic như là có xảy ra thì thông thường cũng sẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn, nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường, Châu Trạch thực sự không dám qua loa.
Đôi khi suy nghĩ một chút, hình như anh cũng thật có lỗi với lão đạo.
Trong toàn bộ quá trình của trò chơi này, phía bên Bồ tát còn có một Đế Thính chia sẻ thương tổn giúp ông ta, ở bên mình, vận công hay chịu đòn cũng đều là một mình lão đọa chống đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận