Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 497: Hiện trường quỷ đánh tường loại cực lớn!

Trong sương mù dày đặc mông lung.
Ở phía xa xa, đúng là xuất hiện từng bóng người chập chờn, không biết bọn họ tới từ đâu, cũng không hiểu bọn họ sẽ đi tới đâu.
Nói chung, cái bóng một mực lay động, lại vẫn không có thứ gì đi ra.
- Phù... ...
Luật sư An cắn răng.
- Anh phát hiện ra cái gì? - Châu Trạch hỏi lão An bên cạnh.
- Chậc chậc, không có gì.
Luật sư An rất thành thật tiếp tục nói:
- Nhưng nhìn xem tình thế phô trương này.
- Đầu tiên là sét đánh.
- Sau đó trời mưa.
- Rồi sương mù bay.
- Lại tới quỷ ảnh.
- Mấy yếu tố cần thiết để quay phim kinh dị đều đã có. Nói một câu nhảm nhí, phô trương lớn như vậy, chắc chắn trong này có tồn tại không tầm thường nào đó đang tác yêu tác quái.
Luật sư An nói câu này, đúng là quá hảm.
Vong hồn thông thường vào phòng sách đều rất điệu thấp.
Ăn cơm, lên đường, lưu lại tiền quà.
Nhưng màn phô trương trước mắt này, không quan tâm nó là người hay yêu hay quỷ, đều không đơn giản.
Châu Trạch xoay người đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra, ngồi xuống.
Rất nhanh luật sư An cũng lên xe, ngồi vào vị trí lái, Bạch Oanh Oanh và lão đạo thấy thế cũng đi lên theo.
Lão đạo ôm Hầu Tử, vẫn luôn đánh giá tình huống bên ngoài cửa sổ xe. Mấy bóng dáng ở xa xa còn đang không ngừng mà lay động, tuy nói lão đi theo bên cạnh ông chủ và luật sư An, nhưng lão vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Lão sờ sờ đũng quần mình theo bản năng.
Lại sờ sờ ba lô của Hầu Tử.
Trong lòng mới ổn định một chút.
- Ông chủ, hiện tại chúng ta... ... - Bạch Oanh Oanh do dự một chút, nói: - Lái vào bên trong đi cứu Lâm Khả sao?
Thoạt nhìn bên trong rất nguy hiểm.
Nhưng nếu ông chủ muốn vào trong cứu thuộc hạ.
Oanh Oanh vẫn sẽ đi theo ông chủ.
Cô ấy phải bảo vệ ông chủ.
Ông chủ đang ở đâu cô ấy sẽ ở đó.
- Lái xe đi.
Châu Trạch phất phất tay, nói với luật sư An đang ngồi ở vị trí tài xế.
Có vẻ rất mây trôi nước chảy.
Rất có khí thế mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn hướng tới.
Bạch Oanh Oanh thấy vậy, ngây dại.
Luật sư An gật đầu, lái xe, sau đó anh ta trực tiếp đánh tay lái về phía bên trái, quay đầu xe lại!
- ... ... - Lão đạo.
- ... ... - Bạch Oanh Oanh.
- ... ... - Tiểu Hầu Tử.
Sau một cú quay đầu xe tinh chuẩn, luật sư An đạp chân ga.
Lấy tư thế trước nay chưa từng có.
Trực tiếp lái trở về.
Châu Trạch giữ im lặng.
Hiển nhiên.
Ý tưởng của hai người đàn ông này là giống nhau.
Không phải địa bàn của chính mình.
Xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới chính mình.
Tại sao mình phải đi quản việc vớ vẩn này?
Cho dù nơi đây có huyên náo tới đất rung núi chuyển, nhưng nó có nửa xu quan hệ gì với quỷ sai Thông Thành không?
- Ông chủ... ... vậy tiểu kỹ nữ Lâm Khả kia... ...
Tuy rằng bình thường Bạch Oanh Oanh rất ghét Lâm Khả vì lấn giường bọn họ, phá hư thời gian mình và ông chủ ngủ cùng một chỗ, nhưng cứ vứt bỏ cô ấy đi như vậy.
Hình như có chỗ nào không đúng lắm?
- Yên tâm, hiện tại Lâm Khả không cách nào liên hệ với chúng ta, hẳn trong này cũng không thể dùng di động. - Châu Trạch nói.
- Ừm?
- Cho nên, nếu Lâm Khả có thể liên hệ với chúng ta, nhất định cô ấy sẽ liều mạng ngăn cản chúng ta bất chấp nguy hiểm mà đâm đầu đi cứu cô ấy.
- Chắc chắn cô ấy cũng không muốn chúng ta vì cô ấy mà rơi vào hiểm cảnh.
- Nếu không cô ấy sẽ thấy lương tâm bất an, áy náy cả đời.
- A... ...
Bạch Oanh Oanh cảm thấy lời này rất có đạo lý, nhưng vì sao vẫn có điểm là lạ?
Lúc đến luật sư An lái rất chậm, nhưng khi đi ra lại đạp chân ga hết cỡ, dưới sương mù mông lung, đi đường núi như đua xe vậy rất nguy hiểm.
Chí ít.
Lão đạo bị hù đến sắc mặt trắng bệch.
Một tay lão ôm Hầu Tử, một tay lão cầm lấy tay vịn.
Lão đạo rõ ràng.
Một khi xảy ra tai nạn xe.
Toàn bộ trên xe.
Những người khác cùng lắm cũng chỉ bị thương.
Mình là người dễ chết nhất.
Sau khi lái được hai mươi phút.
Tiểu Hầu Tử bỗng nhảy ra từ trong lòng lão đạo, nhảy tới vị trí trước cửa sổ xe, khoa tay múa chân "xèo xèo C-K-Í-T..T...T" mà kêu, có vẻ rất là gấp gáp.
- Két... ...
Luật sư An đạp phanh lại.
- Làm sao vậy? - Luật sư An hỏi.
Anh ta biết con khỉ này rất linh mẫn, linh tính rất mạnh, có thể cảm ứng được đồ vật người thường không thể cảm ứng.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Hầu Tử chỉ chỉ bên ngoài.
- Có ý gì? - Luật sư An vẫn không hiểu.
- Xuống xe xem một chút đi.
Châu Trạch nói xong lại đẩy cửa xe ra, rất nhanh, Hầu Tử cũng thuận theo cánh cửa này chui ra, trực tiếp chạy tới ven đường, chỉ trên mặt đất "xèo xèo C-K-Í-T..T...T".
Châu Trạch và luật sư An đi tới, hai người cùng nhau cúi người.
Phát hiện trên mặt đất có hai vết tích ướt nhẹp.
Lại mang theo một loại mùi khai.
Đây là nước tiểu!
Hai vũng nước tiểu một lớn một nhỏ!
Hầu Tử đứng trên mặt đất, làm động tác xi xi, sau đó nó lại chỉ trên mặt đất, càng không ngừng hô.
Lúc này, sắc mặt của Châu Trạch và luật sư An ngưng trọng hẳn lên.
Bọn họ đã lái xe về được 20 phút.
Lại có thể trở về nơi Hầu Tử và lão đạo đi tiểu lúc trước.
- Đây là Mê Hồn Trận sao? - Châu Trạch nói.
Luật sư An nắm tóc nhìn khắp bốn phía, vẫn là một mảnh sương mù như cũ.
- Thứ này tôi không phá nổi, bố cục quá lớn, vùng núi này đã bị sương mù bao phủ.
Vào lúc này, sẽ không có người nào cậy mạnh.
Chẳng qua, Châu Trạch và luật sư An không hoảng loạn quá mức, nếu không phải ngay từ đầu, bọn họ phát giác được chuyện có điểm gì đó không đúng, bọn họ đã không tới mức không chút do dự quay đầu trở về. Có thể nói, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là hiện tại.
Mọi người bị vây trong một vùng "quỷ đánh tường" to lớn như vậy.
Tiến thối không được.
Nếu bình thường gặp phải loại tình huống này, muốn giải quyết chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng hôm nay không giống như xưa, bố cục lớn như vậy, không phải nói giải quyết là có thể giải quyết.
So sánh với sương mù này.
Tất cả mọi người cảm thấy dường như mình trở nên hết sức nhỏ bé.
- Là do Lâm Khả bày ra sao?
Lão đạo hỏi vấn đề này, sau đó lão lại tự ngậm miệng,
Bởi vì lão cũng hiểu được vấn đề này rất ngu ngốc.
Cái chết của hai tên buôn người trong trạm thu mua phế phẩm phía sau trạm xăng dầu dưới chân núi, rất có thể do Lâm Khả tạo ra.
Nhưng nếu nói sương mù bàng bạc cộng thêm quỷ đánh tường khủng bố, ngay cả luật sư An cũng thúc thủ vô sách này do Lâm Khả làm ra.
Lão đang định vũ nhục ai vậy?
Nếu Lâm Khả có thể trâu bò như vậy, cô ấy còn sẽ biến thành nhân viên phòng sách sao?
Trước đây ông chủ nhà mình đã sớm bị người ta tát chết tươi rồi.
- Thật ra, hiện tại lựa chọn bảo đảm nhất chính là đứng ở chỗ này không nên cử động, cuối cùng sương mù sẽ tản đi, hơn nữa tôi thấy hẳn nó không thể duy trì thời gian quá dài. Cho dù là con thú dữ nào, cứ tiếp tục chơi đùa như vậy, kiểu gì cũng bị ép khô.
- Trong xe có thức ăn không? - Châu Trạch hỏi.
- Có, ông chủ. - Bạch Oanh Oanh trả lời ngay nói: - Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
- Chúng ta đây... ...
Châu Trạch vừa định nói để chúng ta ăn một bữa cơm dã ngoại đi.
Kết quả anh còn chưa nói hết lời, gió lớn thổi ào ào!
Gió này tới rất kỳ quái, sức gió rất mạnh.
Khiến người không khỏi hoài nghi cơn bão "Măng Cụt" siêu cấp không nằm ở vùng Quảng Đông mà đổ bộ tới vùng núi non này rồi.
Tất cả mọi người ở đây.
Đều bị gió thổi lui về phía sau, nhưng phía dưới là vách núi, bên dưới vách núi lại là vách đá và đất đá trôi. Mọi người đều gắng sức nắm lấy hết thảy mọi thứ có thể túm được ngay trước mắt mình.
Lão đạo liều mạng ôm lấy hòn đá trước mặt, tiểu Hầu Tử trốn trong lòng lão đạo, lạnh run.
Bạch cốt thủ của luật sư An trực tiếp đâm vào xi măng.
Móng tay của Châu Trạch cũng đâm vào mặt đất.
Nhưng cho dù như vậy.
Hai người vẫn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Sức gió mạnh mẽ và quán tính vẫn kéo chặt bọn họ, như muốn đưa bọn họ vào trong miệng cự thú.
Mọi người ở đây.
Chỉ có một mình Bạch Oanh Oanh là lù lù bất động.
Rất bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Vững như núi Thái Sơn!
Đối mặt với tình huống này.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Oanh Oanh không phải là đi kéo người.
Mà cô ấy dùng hai tay che miệng.
Ở trong lòng kinh hô:
Trời ạ!
Mình lại có thể mập như vậy sao!
Ngay cả gió mạnh cũng không thể lay động mảy may!
Thật là đáng sợ!
Châu Trạch vừa gắng sức túm lấy mặt đất, nhìn móng tay mình vạch ra một khe rãnh trên mặt đất nhưng vẫn không cách nào chống lại lực lượng kinh khủng do cơn lốc này mang tới.
Nhưng dư quang nơi khóe mắt Châu Trạch nhìn thấy Bạch Oanh Oanh vẫn lù lù bất động phía trước
Vì sao Oanh Oanh không sao?
- Có vấn đề! Đây không phải gió bình thường!
Châu Trạch hướng về phía luật sư An cũng đang bị thổi bay bên cạnh mình, hô lên.
- Cái gì? - Hiển nhiên luật sư An không nghe rõ.
- Gió này có vấn đề!
Châu Trạch hô lên.
- Iphone hơi đắt sao?
Luật sư An nghi ngờ hô lên.
- ... ... - Châu Trạch.
Luật sư An thuận theo ánh mắt Châu Trạch, lúc này mới phát hiện Bạch Oanh Oanh đang đứng ở đàng kia, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này anh ta sửng sốt một chút.
Lập tức kịp phản ứng, hô lên:
- Đây không phải gió bình thường, đây là âm phong!
Chỉ có tác dụng đối với linh hồn!
Âm phong thường xuất hiện ở địa ngục, đương nhiên dương gian cũng có, tỷ như khi miêu tả hoàn cảnh, đám người đương thời thích dùng từ "âm phong trận trận".
Đây là một loại gió chỉ có tác dụng đối với linh hồn, đương nhiên, âm phong tầm thường quá mức nhỏ yếu, thậm chí nếu xét kỹ, nó còn không được tính là âm phong.
Mà ở nơi đây.
Âm phong lại là cơn lốc!
Cảm giác của con người dựa vào linh hồn quyết định, khi linh hồn của mình bị gió thổi bay, ngay tiếp theo thân thể của chính mình cũng sẽ làm ra phản ứng, không thể tính là ảo giác, càng giống một loại bản năng di động của thân thể khi linh hồn bị thổi bay, muốn giữ vững tính phối hợp và nhất trí với linh hồn.
- Ông chủ!
Rất nhanh Bạch Oanh Oanh đã tỉnh lại từ trạng thái "anh anh anh, vì sao người ta lại mập như vậy".
Đầu tiên là nhảy vọt về phía luật sư An cách mình gần nhất.
Trực tiếp túm lấy tay ông chủ nhà mình.
- ... ... - Luật sư An.
- Ông chủ!
Bạch Oanh Oanh dùng sức kéo Châu Trạch.
Thân thể Châu Trạch cũng bị túm lại, kéo về phía trước thật.
Nhưng này thống khổ khi linh hồn bị xé rách lập tức xuất hiện.
Vốn bị gió mạnh một mực thổi.
Hiện tại lại biến thành gió và Oanh Oanh đang léo co, mà linh hồn mình chính là sợi dây.
- Buông tay!
Châu Trạch hô lên.
Anh cảm thấy thân thể của mình sắp bị xé thành hai nửa.
- Không, ông chủ, phải chết chúng ta cùng chết, Oanh Oanh không buông tay!
- Buông tay mau! ! ! !
Châu Trạch dùng sức rít gào nói.
- Không, Oanh Oanh sẽ không rời ông chủ, ông chủ! Oanh Oanh không buông tay! ! ! ! Tuyệt không buông tay! ! ! ! !
- ... ... - Châu Trạch.
Châu Trạch cảm thấy, hiện tại rõ ràng bản thân mình và Bạch Oanh Oanh đang nằm trong hai kênh nói chuyện khác nhau.
Nếu cô còn không buông tay tay tôi sẽ bị gãy!
- Buông tay, nhanh, buông tay!
Châu Trạch cảm giác thân thể của mình sắp nứt ra.
- Không, ông chủ, Oanh Oanh không sợ bị ông chủ liên lụy!
- Oanh Oanh sống là cương thi của ông chủ.
- Chết cũng phải là cương thi của ông chủ.
- Oanh Oanh không buông tay! ! !
Nếu không phải điều kiện không cho phép, Châu Trạch thật muốn cốc Oanh Oanh vài cú.
Đã đến lúc nào rồi.
Còn có ai rảnh mà chơi tiết mục dằn xé tâm can kiểu Quỳnh Dao với cô nữa!
Cảm giác đau nhức mãnh liệt khiến Châu Trạch không cách nào nhẫn nại.
Móng tay của anh lập tức dài ra.
Vuốt vào tay Bạch Oanh Oanh đang nắm lấy cổ tay mình.
Bạch Oanh Oanh sợ nhất là móng tay của Châu Trạch, bị quét qua, lúc này cô ấy chấn động một chút, thao bản năng buông tay.
Châu Trạch đã được giải thoát còn chưa kịp buông lỏng một hơi, đã bị âm phong thổi, bắt đầu lui về phía sau. Châu Trạch chỉ có thể theo bản năng túm lấy mắt cá chân luật sư An.
- @#


%&^$@&... - Luật sư An.
Tiếp đó.
Luật sư An và Châu Trạch vốn đang giãy giụa khổ sở càng không ngừng lùi lại.
Cuối cùng hai người đạp hụt một bước, trực tiếp rơi xuống vách núi.
- Ông chủ... ... Ông chủ... ...
Đứng trên đường, viền mắt Oanh Oanh lập tức ươn ướt.
- Ông chủ lại tình nguyện hy sinh bản thân mình... cũng không nguyện ý liên lụy ta...
- Hu hu hu... ...
- Ông chủ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận