Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 975: Chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra! (2)

Ông lão mũi đỏ còn chưa nói xong, Châu Trạch chỉ cảm giác suy nghĩ của mình nổ tung một chút.
Ở phía trước của anh.
Xuất hiện một đám nam nữ già trẻ, tất cả mọi người đều đã trang điểm, bên người bày đạo cụ để múa sư, mặc trang phục diễn.
Bối cảnh là màu đen.
Nhưng màu sắc trên người bọn họ.
Chói mắt như vậy.
Một lão già chống ba tong nắm cồng đứng ở hàng trên cùng.
Gọi lớn:
- Đã múa sư hơn nửa đời người, lão đầu tử tôi không buông được.
- Chúng ta múa sư, nhưng bản thân chúng ta cũng không phải sư tử?
- Người nước ngoài đã đánh tới.
- Người khác có thể chạy.
- Người khác có thể trốn.
- Nhưng chúng ta, nếu như đã xin được một miếng cơm từ chỗ của Sư Vương.
- Tôi.
- Các người.
- Con của các người.
- Đều dựa vào Sư Vương nuôi sống!
- Đến hôm nay.
- Ai cũng không được làm mất mặt Sư vương!
- Người khác có thể sợ, chúng ta cũng không thể sợ.
- Sư tử, là vua của bách thú, người biết sợ cái gì?
- Tất cả người già và trẻ nhỏ.
- Theo tôi!
- Để cho đám người phương Tây này xem thử một chút, cái gì gọi là cốt khí, cũng không thể để cho đám người phương Tây đó khinh thường chúng ta!
- Phốc!
Ngực Châu Trạch khó chịu một trận.
Thời thế loạn lạc.
Vai sắt gánh đạo nghĩa.
Trong nháy mắt hóa thành vũ khí vô hình sắc bén nhất.
Trực tiếp đâm xuyên qua ngực của Châu Trạch.
- Ai…
Vẻ mặt của ông lão mũi đỏ ảm đạm một chút.
Đồ chơi này.
Ai có thể đập được chứ.
Ông ta không làm được.
Vị trước mắt này.
Đoán chừng cũng đập không được.
Nhưng mà.
Trong cổ họng Châu Trạch lại phát ra gầm nhẹ một tiếng.
Giống như là đang thị uy với con sư tử ở trước mặt mình vậy.
- Rống!
Hai cái răng nanh.
Trực tiếp lộ ra.
Xông tới con sư tử trước mặt trực tiếp cắn xuống!
-Ầm!
Tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Mang tới kích thích rõ ràng hơn!
Trong tầm mắt.
Từng người mặc trang phục diễn buồn cười.
Tay cầm đao thương trường mâu.
Vọt lên phía trước.
Sau lưng bọn họ.
Hai ông già.
Một người gõ cồng.
Một người tiếp tục múa sư.
Người gõ cồng đánh tới nhiệt huyết.
Người múa sư cũng múa đến sảng khoái.
Nam nam nữ nữ trước mặt, từng người ngã xuống.
Nhưng hai ông già ở phía sau.
Tiếng cười lại càng ngày càng lớn.
Cũng càng lúc càng không để ý tới gì.
- Cắc tùng cheng cắc tùng cheng!
Người gõ cồng gõ đến vừa cười vừa khóc.
Người múa sư còn lại thì tiếp tục thực hiện động tác thể hiện được phong thái của Sư vương nhất .
Dưới đài.
Dường như không phải là một chiến trường thê thảm gì đó.
Mà là một đám đám khán giả đầy mong đợi.
- Tê...
Châu Trạch một gối quỳ xuống.
Khóe mắt, vị trí miệng, mũi, cùng với hai lỗ tai.
Máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Tiếng trống chiêng kia.
Giống như là từng nhát búa tạ.
Đang không ngừng đập vào linh hồn của Châu Trạch!
Loại đau khổ tê tâm liệt phế như thế này.
Loại tuyệt vọng này.
Loại quyết tuyệt này.
Loại kiên nghị này.
Loại rung động đến tâm can như thế này.
Giống như dùng một cây dao, ngoan độc cắt từng nhát ở trên người Châu Trạch.
Nhất là trong tranh.
Ông già múa sư đó bỗng nhiên lảo đảo một tiếng.
Sư tử quá nặng.
Ông ấy không còn múa nữa.
Trực tiếp quỳ xuống.
Trên bả vai của ông ấy vẫn vác đầu sư như trước.
Hét lớn:
- Bọn quỷ ngoại bang trời đánh, ông đây không sợ tụi mày!
- Ầm!
Ông chủ Châu chỉ cảm giác đại não của mình nổ tung một trận.
Cả người lảo đảo ngã rầm trên mặt đất.
- Rống!
Sư tử phát ra tiếng gầm rống giận dữ.
Lại bắt đầu tha theo Châu Trạch vọt về phía lão Trương!

Trời mới biết Lữ Diệu Tổ lấy đâu ra bản thiết kế nhà có trận pháp như thế này.
Chưa nói đến việc không biết ông ta thu thập được con sư tử này ở chỗ nào.
Hơn nữa còn lấy nhà mình làm trận thế.
Trấn áp con sư tử đó ở dưới phòng ngầm trong nhà mình!
Đương nhiên rồi, một người bình thường, cũng không phải không thể đạt được kỳ ngộ gì đó, giống như là lúc trước lão đạo bị chuốc rượu nên mua một đống chứng khoán vậy.
Nhưng bây giờ.
Phiền toái xuất hiện.
Sư tử thủy mặc Đan Thanh rõ ràng tới để tìm “bản tôn” của mình.
Nếu để cho hai bên tụ hợp với nhau.
Vậy thì phiền phức lớn rồi.
Thật sự đấy.
Thật ra thì.
Bạn nói nó mạnh như thế nào, chiến lực khủng bố đến mức nào, thật đúng là không thể biết được, nhưng bên trong cơ thể con sư tử này, đã được Hạo Nhiên chính nghĩa bồi dưỡng hơn trăm năm!
Người của Âm Ti, chạy đến Dương Gian, trong nháy mắt liền yếu đi ba phần, lại đối mặt với Hạo Nhiên chính nghĩa này, trực tiếp còn lại một nửa.
Đây là khắc tinh trời sinh.
Không có cách nào.
Ông chủ Châu vừa là bộ đầu lại vừa là cương thi.
Càng bị khắc đến sít sao đấy!
Nhất là bức tranh kia.
Cùng với tinh – khí – thần bộc lộ ra ngoài, (tinh khí thần: chỉ những yếu tố cấu tạo nên con người, gồm yếu tố hữu hình – trạng thái rắn hoặc lỏng (tinh), yếu tố vô hình (khí) và các hoạt động sống như trao đổi chất của cơ thể (thần))
Thật là giống như một nhát dao.
Một lần lại một lần, hung hăng đâm vào đáy lòng Châu Trạch.
Lão Trương vẫn còn đang gây rối trên người con sư tử thủy mặc Đan Thanh kia, vào lúc này, nhìn thấy ông chủ nhà mình không chống đỡ được nữa, treo ở trên người con sư tử kia trực tiếp xông về phía mình.
Lão Trương phản ứng rất nhanh.
Trực tiếp kéo con sư tử thủy mặc này bắt đầu chạy như điên.
Bởi vì có vướng bận.
Cho nên chạy không quá nhanh.
Nhưng sư tử truy đuổi ở phía sau.
Dưới người cũng có ông chủ Châu lôi kéo, cũng bị giảm tốc độ.
Nhưng rốt cuộc đây cũng không phải kế hoạch lâu dài, khoảng cách của song phương vẫn là càng ngày càng gần!
Ông lão mũi đỏ lập tức xông tới, hai tay – cùng với Châu Trạch – bắt được con sư tử kia.
- Phốc!
Ông lão lại phun máu một lần nữa.
Trực tiếp phun thẳng lên trên mặt ông chủ Châu.
Ông chủ Châu hít sâu một hơi.
Thật muốn một đấm đấm bay lão già này cho rồi!
- Cắc cắc tùng cheng! Cắc cắc tùng cheng!
Tiếng chiêng trống không ngừng tàn phá ở bên tai.
Loại cảm giác này.
Thật là quá chua đến quá sảng* luôn rồi.
(độc sảng: thán từ, xuất hiện sau một quảng cáo mì ăn liền do Vương Hân đóng, miêu tả cảm giác sung sướng, thoải mái mang theo chút chế nhạo)
Bạn cần đăng nhập để bình luận