Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 866: Giao phong (2)

Thế xông của Hứa Thanh Lãng trực tiếp bị ngăn cản, đình trệ xuống.
Trên người bắt đầu có luồng khí màu xanh biếc bốc ra.
Máu chảy đầm đìa loang lổ một mảnh.
- Rống!
Thế nhưng.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt trực tiếp lộ ra loại sát khí khiếp người, mắt rắn xoay tròn.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Tiếng này không phải giọng nói của lão Hứa, có vẻ rất áp lực, rất thâm trầm.
Lão đầu này đúng là rất giỏi kéo cừu hận.
Ngay cả vị hải thần kia cũng không thể nhìn nổi, phải đích thân đưa hình chiếu qua đây ra tay.
Huyết phù rạn nứt.
Cả người Hứa Thanh Lãng đụng vào.
Trong lúc nhất thời.
Sương máu tràn ngập.
Trong này rất có thể hơn phân nửa vẫn là máu tươi của bản thân Hứa Thanh Lãng.
Vào lúc này, Châu Trạch lần thứ hai xông tới.
Đơn đấu?
Không tồn tại!
Nếu không phải đám nhân viên thuộc hạ của mình đều bị ông lão này bắt được.
Chắc chắn ông chủ Châu sẽ không chút do dự phất tay ra lệnh quần ẩu!
Oanh Oanh làm bộ muốn đi lên, lại bị tiểu loli ngăn cản, nói:
- Vừa rồi cô không phát hiện thủ thế của ông chủ, tốc độ của bọn họ quá nhanh, chúng ta phải chịu trách nhiệm tiếp ứng.
Oanh Oanh nghe xong lại hít sâu một hơi, không tiếp tục động.
Lão Hứa từng chê cười ông chủ Châu thời kỳ đầu không biết đánh nhau.
Nói rằng lúc đầu Châu Trạch đánh nhau ngoại trừ dùng móng vuốt cào người ra thì không thể làm gì khác, hệt như chiêu thức vợ chính chuyên hay dùng để đánh tiểu tam.
Mặc dù đây cũng là sự thực, nhưng lúc này, động tác chiêu thức của Hứa Thanh Lãng cũng không đẹp mắt hơn bao nhiêu.
Dường như vị "Hải thần" đại nhân kia thực sự bị chọc giận.
Trực tiếp lấy được quyền khống chế thân thể từ trên tay Hứa Thanh Lãng.
Nhất định lão Hứa "biết nghe lời phải", nộp thân thể ra.
Cho nên.
Lão bò như một con rắn trên mặt đất, nhanh chóng du động, đây là hiệu quả dù là khủng bố cao cấp tới chừng nào cũng không thể xuất hiện.
Tốc độ của ông lão rất nhanh.
Nhưng tốc độ của đồ đệ lão cũng không chậm chút nào.
Hai bóng người rất nhanh đã đan xen cùng một chỗ.
Thân thể ông lão rất mềm mại, thân thể hiện tại của Hứa Thanh Lãng trực tiếp biến thành "rắn nước".
Khiến người không khỏi hoài nghi, sở dĩ trước đây lão Hứa có thể phong ấn Hải thần thành công, liệu có phải trong đó cũng có nguyên nhân vì Hải thần nhìn trúng lão Hứa tuy là nam nhi nhưng lại có thân thể rắn nước không.
Móng vuốt, răng nọc, nắm tay, đi đứng.
Đánh nhau không hề có mỹ cảm.
Như hai tên bùn nhão gắt gao quấn chặt lấy nhau.
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Khi Châu Trạch xông lên đã gặp phải vấn đề giống với vấn đề lão Hứa đã gặp được lúc trước.
Anh không biết nên ra tay như thế nào.
Tốc độ của song phương quá nhanh, rất khó có thể trợ chiến dưới điều kiện tiên quyết là không khiến đội hữu bị thương.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Châu Trạch ra hiệu cho mấy người Oanh Oanh tạm thời không nên ra tay, nhưng lúc này, dưới cục diện này, dường như ngay cả hai đánh một cũng có chút không ổn.
Có thể nguyên nhân vẫn là vì, dù là Châu Trạch hay lão Hứa đã mượn lực lượng của Hải thần, phương thức tác chiến đều thiên hướng cận thân chém giết, khiến địch nhân chỉ có nhất thời, hoàn toàn không có phân chia phối hợp gì.
Rốt cục.
Thân thể Lão Hứa bỗng phát ra một tia sáng xanh.
Một miếng da người lưu ở nơi đó.
Mà thân thể của bản thân Hứa Thanh Lãng lại nhanh chóng lui về phía sau.
Này cũng như rắn lột da.
Lại có chút giống với con rối da người mà lão Hứa thích chơi đùa trước đây.
Ông lão bị da rắn vây khốn ở nơi đó.
Xuất hiện đình trệ ngắn ngủi.
Châu Trạch ngầm hiểu.
Xem rả vẫn là vị Hải thần đại nhân này có kinh nghiệm chiến đấu, còn biết sáng tạo ra hoàn cảnh hoàn mỹ cho đồng đội mình.
Thân hình Châu Trạch chợt lóe.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt ông lão.
Mười móng tay đâm ngang lên!
Hai chân ông lão đạp đất, muốn nhảy ra xa nơi này.
- Ông!
Con chồn ngu dốt một móng vuốt ôm mông một móng vuốt thò ra ngoài xuất hiện.
Lấy tốc độ cực nhanh mà phóng về phía ông lão kia.
Cả người ông lão bị đập trở về.
Mười móng tay của Châu Trạch không chút trở ngại mà đâm vào ngực ông lão.
Đồng thời.
Châu Trạch gầm nhẹ nói:
- Cà phê.
- Báo chí.
- Thêm đường!
- Oanh!
Màn bạo tạc kinh khủng xuất hiện.
Kế tiếp là khí lưu cương khí tán lạc.
Thân thể ông lão trực tiếp bị nổ tung ra.
Đồng thời lại bị sát khí trong nháy mắt cắn nát.
Ông chủ Châu không chút nương tay, có thể sử dụng chiêu thức nào thì sử dụng hết chiêu thức đó.
Tràng diện.
Nhất thời không tiếng động.
Chỉ có gió ngày đông còn đang đánh xoáy, tiêu điều mà thổi mạnh.
Trong mắt tiểu loli lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Thành công rồi?
Oanh Oanh trực tiếp trừng tiểu loli.
Bất mãn nói:
- Cô không thể xác định?
Tiểu loli nhất thời nghẹn lời, vậy mà bản thân mình lại bị đầu cương thi xuẩn manh này khinh bỉ!
Nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy lại không cách nào phản bác.
Bởi vì hiện tại, ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy câu nói của mình lúc vừa rồi rất nhược trí.
Dường như trong phần lớn phim truyền hình, khi nhân vật phản diện trong phim trông như đã bị tiêu diệt.
Bên cạnh cuối cùng sẽ có một diễn viên phụ chỉ số thông minh hơi thấp đi lên, giọng nói mang theo kinh hỉ và không dám tin nói một câu:
- Thành công rồi? (Anh ta đã chết rồi? )
Sau đó "ha ha ha", đối phương lóe sáng ra sân, đánh mặt với tốc độ ánh sáng!
Có phải bản thân mình rời khỏi phòng sách quá lâu.
Cho nên biến thành ngu xuẩn?
Châu Trạch hy vọng loại kỳ vọng "ngây thơ thuần phác" này có thể trở thành thực tế.
Bởi vì ai cũng không hy vọng đối thủ của mình càng không ngừng bạo chủng(1), càng không ngừng tìm được đường sống trong chỗ chết, càng không ngừng bộc phát tiểu vũ trụ.
(1) Bạo chủng: thường được sử dụng để mô tả các tình huống một người đột nhiên tăng một cấp độ, trở nên mạnh hơn.
Chỉ là.
"Ngây thơ" dù sao cũng là ngây thơ.
Đợi đến khi khói thuốc súng vừa tán đi hết.
Bỗng nhiên trong bệnh viện truyền đến tiếng chuông.
Bệnh viện bình thường rất ít khi có lắp loại chuông lớn kia, nhất là loại chuông đánh vang báo giờ, thứ nhất là vì ngụ ý không tốt, chuông tang chuông tang, gõ cho ai nghe?
Bạn cần đăng nhập để bình luận