Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 822: Tức giận nha! (1)

Quá suôn sẻ, dĩ nhiên, suôn sẻ này cũng không phải bởi vì sắp xếp trước, điều này khiến cho Châu Trạch nghĩ tới lời quảng cáo của một loại dầu gội nào đấy:
Tự nhiên mềm mại.
Châu Trạch và luật sư An đều tìm được manh mối thuộc về mình, vốn đến từ sự kiện cương thi năm đó.
Thật ra loại chuyện này, đối với người có lòng trình tự không phải người phổ thông mà nói, thật sự rất có thể dễ dàng chạm đến đây.
Mà nguyên nhân phát sinh tất cả, cùng với nhân tố chủ đạo trận khủng hoảng cuối thế kỷ trước.
Thật ra chính là do vị này không có việc gì làm cảm ứng được có người tới gần nơi này.
Hắt xì một cái.
Cổ đại trời có hiện tượng lạ đều có thể dẫn tới lòng người bên dưới bàng hoàng, kể cả vua đều phải hạ tội kỷ chiếu.
Đừng nhìn hiện giờ nửa gương mặt này thê thảm như vậy.
Nhưng chỉ luận về cấp bậc sinh mạng, anh ta thoát khỏi Doanh Câu.
So sánh với người bình thường, thật sự giống như trời.
Bạn muốn nói anh ta cố ý, đùa giỡn, có thể sao?
Nếu đổi lại là người khác.
Sau khi đi vào.
Một phen giao lưu đối thoại như thật mà giả.
Giống như bầu cảm xúc nhàn nhạt giữa học trưởng học đệ hoặc người đồng hương.
Pha trộn thêm một chút cảm xúc khát khao bội phục.
Xào một nồi.
Thật dễ dàng sẽ tin tưởng vị trước mắt này chính là đồng chí mang theo lý tưởng và tín niệm vinh quang.
Ví dụ như.
Luật sư An ở bên cạnh
Anh ta lại tin thật, vả lại tự cho rằng bản thân nhìn thấu tất cả, thậm chí còn chủ động ra hiệu cho bé trai, muốn bé trai đón lấy, cướp được phần cơ duyên này trước Oanh Oanh.
Dĩ nhiên, cũng không phải luật sư An cố ý “Mưu riêng”, mà anh cũng có thể nhìn ra:
Châu Trạch đại khái không tình nguyện để cho người phụ nữ của mình bị một người đàn ông khác nhập vào.
Khống chế thế lửa, vậy thật sự tương đương được tốt.
Mỗi một người đều có tâm tính “Tự mình cảm thấy tốt”.
Luôn cảm giác mình là một đặc thù, cho rằng may mắn sẽ buông xuống trên người mình.
- A... ...
Nửa gương mặt nở nụ cười.
Châu Trạch lại cúi người, giống như xem móng heo ở chợ, cẩn thận quan sát tỉ lệ của đối phương.
Hoặc như một bác gái cực kỳ soi mói đang nhìn xem châu báu, ý tứ hàm xúc nhìn kỹ cực kỳ rõ ràng.
Nửa gương mặt quay lại, hỏi:
- Cậu muốn giết tôi?
Châu Trạch lắc đầu, thật thẳng thắn thành khẩn nói:
- Tôi không làm được.
Đúng vậy, anh không làm được.
Cho dù là Doanh Câu, sở dĩ lúc trước có thể thành công cắn nuốt Bình Đẳng Vương Lục, đó là do Bình Đẳng Vương Lục chủ động binh giải bản thân, bỏ qua tất cả chống cự, thậm chí xem như nấu nướng xong bản thân mang dao nĩa lên mời Doanh Câu đến hưởng.
Châu Trạch anh cũng không có bản lĩnh kia xé nát vị trước mắt như đống mè xửng.
Cũng không phải không thể cố tình nuốt anh ta vào, sau đó dựa vào tòa Thái Sơn trong linh hồn mình trấn áp nghiền ép, ý nghĩ này luôn luôn nối tiếp nhau trong đầu Châu Trạch.
Nhưng ông chủ Châu không dám đánh cược phen này.
Anh thật lo lắng.
Lỡ như Thái Sơn không trấn áp được anh ta.
Ngược lại bị anh ta làm vỡ vụn.
Vậy trò đùa này có thể to lắm.
Vị này.
Thật sự không bình thường.
Cho dù coi trọng rất cao đều không quá.
Nếu như mình chơi thoát.
Doanh Câu lại rơi vào ngủ say.
Thứ hàng này chẳng phải sẽ “Áo gấm về nhà” sao?
Châu Trạch ngồi xuống dưới, dựa lưng vào bãi đá, nói:
- Tôi cũng sẽ không làm gì.
- Tôi cứ tiếp tục duy trì chút đơn thuần tốt đẹp là được rồi.
- Tự ôn chuyện.
- Nói chuyện phiếm.
- Sau đó tôi sẽ rời đi
- Sau khi rời đi sẽ một lần nữa phong ấn chặt hang trộm này cho anh, ít nhất trong ba mươi năm đi, anh không phá ra được, khẩu khí cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài.
- Ba mươi năm sau.
- Nếu như tôi còn sống.
- Tôi sẽ lại đến thăm anh.
- Thắp nén nhang.
- Sẽ gia cố thêm phong ấn cho anh.
- Cám ơn nhé.
- Người trong nhà, đừng khách khí.
- A.
- Ha ha.
Sau đó.
Tẻ ngắt.
Châu Trạch giả bộ đứng dậy, đồng thời nói:
- Xem ra anh không có gì muốn nói, vậy chúc anh ngủ ngon?
- Cậu muốn tôi nói chuyện gì?
Anh vẫn muốn nói chuyện.
Dù sao.
So với hành hạ đến thân thể có thể chết lặng.
Thời gian dài cô tịch này giống như khiến cho người ta khó thừa nhận hơn.
- Đương nhiên tán gẫu chút chuyện vui vẻ, ví dụ như anh bị ai biến thành thảm như vậy phong ấn ở đây.
“... ...” Nửa gương mặt.
Lại trầm mặc.
Trầm mặc.
Châu Trạch đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Kỳ thật, nếu như vị này toàn vẹn ở trong này, kết cục không thê thảm như vậy, khả năng ông chủ Châu thật sự sẽ không kìm nén được muốn tranh luận một phen, xơi tái anh ta rồi, có thể bổ sung thiệt thòi bao lớn?
Đến lúc đó.
Rất có thể tên ngu ngốc cứng đầu sẽ tỉnh lại.
Anh ta thật sự là “Thuốc bổ” tốt nhất cũng lý tưởng nhất.
Dù sao cùng nguồn cùng gốc.
Nhưng mà, anh ta đã thảm như vậy rồi, Châu Trạch ngược lại không dám vọng động, có thể biến anh ta thành tồn tại thảm như vậy, khẳng định thật lợi hại, mà tồn tại lợi hại kia lại không giết chết được anh ta.
Ông chủ Châu vẫn cho rằng ưu điểm lớn nhất của mình chính là tự hiểu lấy.
Dùng lời tiểu loly nói gọi là: Có chứng tự bế.
- Khi cậu nên chạm đến, tóm lại sẽ chạm đến.
Dưới vỉ hấp truyền đến một câu như vậy.
- Giả vờ thần bí.
Châu Trạch thất bất đắc dĩ lắc đầu.
- Chúng ta cũng không phải đang quay phim truyền hình, vì tỉ lệ người xem chương trình mà thắc thỏm đến tận cuối cùng, tôi không tin anh nói thân phận của người kia ra thì thiên lôi sẽ lập tức đánh xuống.
- Ha ha, cậu bị sét đánh bao giờ chưa?
“... ...” Châu Trạch.
Giống như, không thể tán gẫu khoái trá.
Luật sư An và Oanh Oanh ở bên cạnh cùng nhìn về phía Châu Trạch.
Còn thiếu gật đầu thay ông chủ nhà mình.
- Người chưa bị sét đánh, rất khó cảm nhận được cảm giác này.
- A, dường như tôi...
- Đó là một loại rất khủng bố, người ngoài vốn không lý giải nổi.
- Thật có lỗi.
- Cái gì?
- Nếu tôi nhớ không lầm, mấy ngày trước dường như tôi vừa bị sét bổ trúng?
“... ...” Nửa gương mặt.
- Thỏa mãn điều kiện, anh có thể nói sao?
- Thật ra, tôi đã nói.
Châu Trạch nghe vậy, như có đăm chiêu ngẩng đầu lên, đồng thời giơ tay chỉ về trước, nói:
- Là trời?
- Là tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận