Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 550: Bản bản thần bí

Trong phòng khách.
Rương hành lý chứa ông lão bị đặt ở chính giữa phòng.
Ông lão bên trong.
Đã lạnh thấu.
Châu Trạch chống nạnh.
Cắn môi.
Luật sư An thì hơi xấu hổ, không dừng hút thuốc.
Khi ông lão bị bắt đã bị thương nặng.
Sau đó lão ta lại bị nhét vào trong rương hành lý.
Buồn bực đủ một ngày một đêm.
Ông lão đáng thương cảm không thể sáng tạo ra kỳ tích sinh mạng.
Cũng không thể quật cường sống sót.
Lão ta tiêu.
Đi không phải quá an tường.
Thật ra, kế hoạch ban đầu là tối hôm qua bắt đầu tra hỏi, nhưng tối hôm qua xảy ra chuyện, đây là chuyện ai cũng không thể dự liệu.
Hơn nữa, nói chuẩn xác hơn, Châu Trạch còn không cách nào đi trách luật sư An và lão đạo, nồi này, chính anh phải cõng hơn phân nửa (1).
(1) Cõng nồi: ý chỉ mang tiếng oan, nhận tội cho người khác. Trái với ném nồi: đổ lỗi cho người khác.
Bởi vì Trương Yến Phong nói tối hôm qua khi tìm được Châu Trạch, lão đầu này còn có ý đồ "vượt ngục", chẳng qua bị ngăn cản.
Mà sau khi trở lại khách sạn.
Châu Trạch vội vàng tắm, sau đó đi nghỉ ngơi với Oanh Oanh.
Căn bản anh không nghĩ đến chuyện thả ông lão trong rương hành lý ra cho lão được thoáng khí một chút, hoặc cho lão được ăn uống một chút.
Tuy nói lão đầu này chết chưa hết tội, thậm chí có thể nói là tội ác tày trời.
Nhưng kiểu chết này thật đúng là có chút vô nhân đạo.
- Người đã chết, linh hồn cũng không cảm ứng được, đoán chừng đã trực tiếp tiêu tán.
- Nói đi.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Châu Trạch vừa ngồi xuống giường.
Ra hiệu cho mọi người bày tỏ ý kiến, đây là hình thức lãnh đạo ném nồi.
Lúc trước ông lão đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, theo ba bộ khôi lỗi bị hủy, linh hồn của lão đã bị phản phệ, thân thể mất sức sống, linh hồn yếu đuối mất đi sự che chở của thân thể, rất có thể lúc này nó đã tiêu tán.
- Này thật không cách nào tìm.
Luật sư An cũng không có đầu mối.
Ông lão là người gây chuyện trong núi, Lâm Khả thì biến mất khỏi núi lớn không có tin tức. Bọn họ vốn muốn đào được tin tức của Lâm Khả cùng với đầu mối về thế lực kia từ trong miệng ông lão.
Hiện tại.
Toàn bộ đều mất.
Không người nào có thể giữ bí mật giỏi hơn người chết.
- A! Rượu vang!
Đứng bên cạnh Châu Trạch, bỗng nhiên Oanh Oanh hô lên.
Sau đó, Oanh Oanh lập tức chạy đến, lấy một cái bao ra ngoài.
Rượu vang?
Châu Trạch biết nó, hôm qua khi tới khách sạn luật sư An đã chi tiền cho một bình rượu vang rất quý, kết quả bọn họ còn chưa uống xong, khi Oanh Oanh thu dọn đồ đạc đã mang theo nó.
Lúc đó bản thân mình còn cảm thấy rất vui mừng.
Thật là cô gái tốt cần kiệm trì gia.
Nhưng lúc này...
Oanh Oanh lấy ra một quyển vở nhỏ, còn có một số đồ vật hỗn tạp khác, đều đặt lên giường.
- Ông chủ, đây là mấy thứ của ông lão kia, người ta đã thu hết cả lại, cũng không biết có đầu mối gì không.
Luật sư An có chút ngạc nhiên, đầu tiên là cầm quyển vở kia lên. Có thể nói rằng, dường như mọi người đều thích ghi lại một số chuyện trọng yếu trong sổ tay.
Chỉ là sau khi mở bản bút ký ra, trên quyển sổ chỉ ghi chép ngày và tên.
- Tôn Quyên, Hồ Tú Nhã, Khúc Lan Lan, Lương Thục Hoa... ...
Luật sư An hơi nghi hoặc một chút nói:
- Đây là cái quái gì vậy? - Luật sư An không hiểu ra sao.
- Để tôi xem xem. - Châu Trạch đưa tay.
Luật sư An ném bản bút ký về phía Châu Trạch, bản bút ký rơi xuống giường trước mặt Châu Trạch.
Khi Châu Trạch đưa tay cầm bản bút ký, phát hiện trên giường có hai cọng lông màu đen.
Ngay từ đầu anh không để ý.
Chờ khi mở bản bút ký ra thì.
Châu Trạch phát hiện có một số trang giấy đều dính cọng lông màu đen.
Sau đó.
Liên tưởng đến trên mỗi một trang chỉ viết ngày và tên.
Châu Trạch bỗng cảm thấy rất là ghét bỏ mà ném bản bút ký trên mặt đất.
Ngại bẩn.
- Ông chủ phát hiện ra gì rồi?
Đứng bên cạnh Châu Trạch, Trương Yến Phong xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, nhặt bản bút ký lên bắt đầu lật xem.
- Đừng xem, chỉ là quyển vở ghi “nhật” ký.
- Hơn nữa còn là "nhật" ký thứ thiệt.
Châu Trạch đứng dậy, đi tới phòng vệ sinh rửa tay.
Chờ khi anh đi ra thì.
Phát hiện mới vừa rồi luật sư An đã ném bản bút ký ra ngoài, lúc này lại cầm bản bút ký lên.
Còn thú vị mà bắt đầu lật xem một lần nữa.
Rất hiển nhiên.
Anh ta đã hiểu rõ trong quyển vở này ghi thứ gì.
Hiện tại anh ta đã nhìn ra chút tư vị.
- Anh không cảm thấy chán ghét sao? - Châu Trạch vừa vuốt bọt nước trên tay vừa nói.
- Chậc chậc chậc... - Luật sư An lắc đầu: - Thật thú vị, nhìn vật nhớ người, lão già này lại có thể chơi được high như thế.
- Ngược lại tôi thật đã từng nghe nói tới, có thuộc hạ của một tham quan có rất nhiều tình nhân, mỗi người đều nhổ một cọng xuống, còn làm mấy chiếc bút lông đặt trên bàn làm việc của mình coi như vật phẩm trang sức, khi không có chuyện gì làm lại mang nó ra chơi.
Trương Yến Phong lại tìm tòi trên thi thể ông lão.
Ở phương diện này.
Lão Trương cần cù chăm chỉ trước sau như một.
Bạn có thể nói anh ta rất vô dụng, nhưng có đôi khi, anh ta lại rất hữu dụng.
Không ngờ.
Lão Trương lại có thể lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trên người lão đầu.
- Lúc trước mọi người chưa từng lục soát người lão ta sao? - Trương Yến Phong cầm điện thoại di động hỏi.
- Chưa. Sau khi nhét lão ta vào rương hành lý, chúng tôi liền ra khỏi khách sạn, còn chưa kịp thẩm vấn lão ta đã bị hạ dược ngủ mất. - Luật sư An cười cười, đặt bản bút ký qua một bên: - Trong điện thoại có gì vậy? Nhìn xem.
- Hết pin rồi. - Trương Yến Phong trả lời: - Hơn nữa, đoán chừng nó đã hết pin từ rất lâu rồi.
Đúng vậy.
Nếu như lúc trước di động có pin.
Có lẽ ông lão đã sớm gọi bạn bè tới cứu mình.
Nguyên nhân là vì mọi người đều rất rõ ràng, phía sau ông lão còn có một thế lực.
Ngay cả Phùng Tứ của địa ngục cũng giúp thế lực kia làm công việc kết thúc, lau mông cho họ nhằm lấy lòng, đủ để thấy được thế lực kia khổng lồ tới mức nào.
Tuy luật sư An còn đang cười, nhưng trên thực tế, sắc mặt anh ta có chút không dễ coi. Chuyện này do anh ta toàn quyền xử trí, kết quả lại xảy ra sơ suất lớn như vậy.
Nếu tối hôm qua mình và lão đạo đều ngủ mê man, điện thoại di động của ông lão có pin, lão ta gọi điện thoại mời viện binh tới, vậy chắc chắn nhóm người mình đã trực tiếp tặng đầu cho người ta.
Luôn tự xưng là cẩn thận, thiếu chút nữa anh ta đã vì sơ sẩy mà gây đại họa.
- Lần sau, loại chuyện này cứ giao cho tôi đi.
Trương Yến Phong nói.
Luật sư An gật đầu, cười cười, nói: - Lão Trương à, tôi đã biết vì sao cả đời anh chỉ có thể làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
- Rời khỏi phòng, tới quầy lễ tân mượn sạc pin di động đi.
Luật sư An hơi xấu hổ mà lấy ra thêm một điếu thuốc nữa, châm, đồng thời anh ta còn giải thích như đang tự nhủ:
- Nếu không phải hôm qua gặp chuyện phiền toái, mình đã có thể tránh khỏi những chuyện này.
Luật sư An có lòng tin, dùng thủ đoạn của mình để moi ra toàn bộ tình báo mình muốn từ trong miệng ông lão còn sống, cho nên anh ta mới không chú ý những chuyện khác.
- Ừm, không sao, chúng tôi không trách anh.
Châu Trạch chỉ chỉ rượu vang, nói:
- Tìm mấy cái ly cho tôi uống.
- Được, ông chủ.
Chờ Oanh Oanh tìm được chăn mền trở về, Trương Yến Phong cũng quay về, anh ta cầm một chiếc sạc pin trong tay, cắm điện bắt đầu sạc điện thoại di động của ông lão.
- Tìm được rồi.
Vừa vào cửa.
Trương Yến Phong liền hô lên.
Mọi người cũng không vội vã uống rượu, cùng nhau bu lại.
Ngay cả thiếu nữ đen ngồi trên giường, đi đứng bất tiện cũng theo lại gần cùng nhau xem, cũng không biết rốt cuộc cô ta tò mò cái gì.
- Trên phần mềm có đánh dấu bản đồ này. - Trương Yến Phong mở phần mềm ra, chỉ vào màn hình nói: - Đây là địa đồ vùng núi, nơi này có hai điểm đỏ.
- Vị trí này là thôn lừa bán. - Lão đạo xác nhận nói: - Sẽ không sai, chính là vị trí này.
Khi vào núi là lão ta lái xe, cho nên lão cũng quen thuộc địa hình hơn mọi người.
- Vậy một điểm đỏ khác đánh dấu vị trí nào?
Châu Trạch hỏi.
- Không rõ ràng lắm, không tìm được nó là thôn trấn gì. - Trương Yến Phong trả lời.
- Vậy được rồi, dọn dẹp một chút, mặc kệ Lâm Khả có ở vị trí này hay không, chúng ta cũng phải tới xem một chút. - Nói xong, Châu Trạch nhìn thoáng qua thiếu nữ đen nằm trên giường, nói với lão đạo: - Lão đạo, ông dẫn cô ta về phòng sách trước đi, nhớ trông coi cô ta.
- Cô ta đi đứng không tiện, trên người lại bị thương.
- Mang theo cô ta vào núi khó tránh khỏi sẽ biến thành trói buộc.
Lão đạo mừng rơn, lập tức vỗ ngực nói: - Ông chủ, bần đạo bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Nguy hiểm khi vào núi lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt lão ta.
- Tôi nói này, anh không sợ nửa đường tôi khống chế thằng cha này, lấy lão ta uy hiếp anh sao?
- ... ... - Lão đạo.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! - Hầu Tử bất mãn kêu lên.
- Không có chuyện đó, cho dù cô có giết lão ta tôi cũng sẽ không giúp cô giải độc, còn có, trong phòng sách còn hai người, cô cũng có thể giết, hoặc thử lấy bọn họ ra uy hiếp tôi, tùy cô, cô cứ thử xem tôi có bị cô uy hiếp hay không.
- ... ... - Lão đạo.
- Được rồi, vậy anh phải cẩn thận một chút, đừng chết đi, anh chết tôi cũng xong đời.
- Có thể nói điềm lành được không?
- Trước đây khi tôi và mẹ chồng cùng xem phim, tình tiết trong phim thường là nam nữ bị chia cách, nữ kêu khóc nói nam nhất định phải an toàn trở lại, mà chắc chắn người nam kia sẽ toi đời.
- Cho nên tôi mới không muốn chúc phúc anh.
- Ừm, không tệ, cô rất ưu tú.
Châu Trạch nói xong.
Đi tới trước mặt thiếu nữ ngăm đen.
Cúi người.
Mỉm cười nói:
- Người hạ độc cô, cô cũng từng gặp rồi, dù là người khác hay là chính cô cũng không cách nào hóa giải chất độc này, cô cũng hiểu rõ trong lòng.
- Tôi biết.
Thiếu nữ ngăm đen nghiêm túc nói.
- Tốt rồi, mọi người thu dọn đồ đạc, tách ra, lên đường xuất phát, tranh thủ đuổi kịp tàu G buổi chiều.
Đợi khi Châu Trạch dẫn theo Oanh Oanh và luật sư An cùng với Trương Yến Phong rời đi rồi.
Lão đạo cũng thu dọn đồ đạc xong, dẫn theo Hầu Tử qua đây.
- Cô gái, tôi cõng cô xuống đi.
Lão đạo vẫn rất có thiện tâm với những cô bé trẻ tuổi.
Điểm này lão không làm bộ.
Cho dù lão ra ngoài chơi cũng sẽ không giống đám đàn ông xấu xa kia, thích tìm phụ nữ trẻ tuổi.
Lão cảm thấy ác cảm, cảm thấy có tội, cho nên cơ bản là lão chỉ tìm những người phụ nữ lớn tuổi.
Thiếu nữ ngăm đen không phản đối.
Để lão đạo cõng mình rời khỏi phòng.
Khi vào thang máy xuống tầng thì.
Lão đạo mở miệng nói:
- Đúng rồi, trong phòng sách còn một chiếc xe đẩy, chờ khi cô trở lại phòng sách tôi sẽ lấy nó cho cô dùng. Tôi nói cho cô biết, nó dùng rất tốt, chắc chắn cô sẽ thích.
- Cảm ơn. - Thiếu nữ ngăm đen do dự một chút, nói: - Trong đám người này, hình như chỉ có ông là người tốt, hy vọng người tốt có phúc báo.
- Ha ha, đừng khách khí, đừng khách khí.
- Này cũng bình thường thôi.
- Bần đạo thích làm việc thiện, cả đời tích đức làm việc thiện, cho nên vận khí của bần đạo cũng không tệ.
- Ở nơi nào nơi ấy liền vượng, đi làm công ty nào công ty ấy sẽ gặp vận, tỷ như năm ấy bần đạo ở Dung Thành...
- Ách.
- Ai có thể ở cùng bần đạo người đó sẽ gặp may, tỷ như một nhà Vương mặt rỗ mở quán thịt chó ở Từ Châu...
- Ách.
- Nói chung là.
- Cô gái.
- Cô theo bần đạo cùng trở về, dọc theo con đường này, bần đạo đảm bảo cô có thể thuận lợi vô cùng, chớ hoảng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận