Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 368: Luật sư phong tao

Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lưu Sở Vũ.
Nếu có ác quỷ lưu lạc đến Thông Thành, như vậy khả năng rất lớn là bên Thường Châu cũng sẽ có.
Tuy nói tên tiểu đệ anh đã thu được dưới cơ duyên xảo hợp này, ngày lễ ngày tết đều không ân cần thăm hỏi gì, càng không hiểu rằng anh ta phải mang quà cáp lễ mọn các thứ tới hiếu kính cho anh.
Nhưng Châu Trạch là một người rộng lượng, thường lấy việc giúp người làm niềm vui, thích làm việc thiện, đây vốn là chuẩn tắc an sinh của anh.
Cho nên anh chuẩn bị chủ động tới Thường Châu, nhìn xem bản thân có thể giúp gì cho đối phương không.
Dù sao ác quỷ ở lại thế tục nhiều thêm một ngày, sẽ càng ảnh hướng xấu tới việc xây dựng xã hội hài hòa.
Là một công dân tốt tuân theo luật pháp, nộp thuế đầy đủ, ông chủ Châu cảm thấy bản thân mình không thể mang thái độ bàng quan đối với chuyện này được.
- Xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi đã khóa, xin gọi lại sau... ...
Để điện thoại di dộng xuống.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nói:
- Có lẽ anh ta đã gặp phải chuyện gì rồi, điện thoại khóa máy.
- Nói không chừng người ta đã trực tiếp kéo số của anh vào danh sách đen.
Tiểu loli ở bên cạnh bổ đao.
Đương nhiên.
Đây chỉ là đùa giỡn.
Dù sao thì hồn huyết của Lưu Sở Vũ cũng vẫn đang nằm trong tay Châu Trạch, chẳng khác gì có người đang nắm lấy tính mạng của anh ta, sao anh ta dám nhảy disco chơi đùa trên cái mạng nhỏ của mình được? Nếu anh ta có thể làm vậy, sợ rằng ngay cả Châu Trạch cũng phải ngưỡng mộ anh ta.
Một chiếc xe hơi màu trắng ngừng ở cửa phòng sách, phía trên có một người phụ nữ mặc váy màu đen, tóc dài xõa vai. Tư thái mỹ lệ của cô phối hợp với khí chất khiến người hâm mộ, khiến không ít người qua đường chung quanh phải đưa mắt nhìn về phía cô, cho dù bên cạnh mình có bạn gái của mình hay không.
Tiểu loli đưa tay thọt Châu Trạch, sau đó hướng về phía ngoài phòng đọc sách bĩu môi.
Châu Trạch đẩy cửa phòng đọc sách, đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh sáng mặt trời đang gay gắt, trên đường cái cũng đã bị nướng tới mức "nóng ruột", thế nhưng viện trưởng Lâm lại lơ đễnh. Chỉ có điều không phải cô tới xem tình huống của phòng đọc sách, hình như cũng không phải cô đợi Châu Trạch, mà cô đang xem tiến độ trùng tu của hiệu thuốc sát vách.
Thật ra việc trùng tu hiệu thuốc đã gần được hoàn thành, ngay cả biển hiệu cũng đã treo lên. Hơn nữa trùng tu theo lối cách điệu rất cao. Thay vì nói nó là hiệu thuốc, chi bằng nói nó là một phòng khám bệnh tư nhân cao cấp. Chỉ có điều, nó có tư chất và tư cách kinh doanh như vậy hay không còn phải nhờ bác sĩ Lâm móc nối quan hệ.
Thật ra, ngoại trừ việc Châu Trạch đích thân trực tiếp hành nghề y sẽ dẫn tới một vài phiền phức liên tiếp, đối với viện trưởng Lâm, việc mở một phòng khám bệnh tư nhân cũng không quá khó khăn, nếu không làm sao cô có thể mở bệnh viện lớn như thế được?
- Em đã đến rồi.
Ông chủ Châu đi lên, nói một câu nói nhảm.
Viện trưởng Lâm gật đầu.
Sau đó, ông chủ Châu lại nói một câu nói nhảm khác.
- Em ăn chưa?
... ...
Trong phòng đọc sách, hai nữ sinh tiểu loli và Bạch Oanh Oanh một lớn một nhỏ song song đứng đó.
Hai tay tiểu loli khoanh trước ngực.
Bạch Oanh Oanh cũng là tư thế ấy.
Chí ít vào lúc này, khí tràng của hai người phụ nữ cùng nằm trên một đường thẳng.
- Cho nên nói, đời trước anh ấy cũng là lưu manh đúng không?
Tiểu loli nhìn về phía cương thi ngu ngốc trong mắt cô ấy.
Bạch Oanh Oanh gật đầu: - Đời trước, ông chủ hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn.
- Theo lý thuyết, chủ nhiệm bệnh viện, lại còn là bác sĩ khoa ngoại nổi danh, hẳn anh ấy phải rất nổi tiếng mới đúng. Cho dù là việc phát triển nghề nghiệp hay vẫn là địa vị xã hội, đều rất hấp dẫn người khác phái cũng rất được mẹ vợ ưa thích.
- Dưới điều kiện tốt như vậy, thế mà anh ấy còn có thể kiên trì độc thân, thật không dễ dàng.
Tất nhiên Bạch Oanh Oanh hiểu rõ mà tiếp tục gật đầu.
- Phốc... ... em đã đến rồi, em ăn chưa...
Tiểu loli học giọng điệu Châu Trạch, bắt chước theo, sau đó chính bản thân cô ấy cũng không nhịn được mà bật cười.
- Sức mạnh độc thân, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
... ... ...
- Vừa lúc em đi ngang qua, cho nên nghĩ tới chuyện tới xem tiến độ trùng tu của hiệu thuốc này thế nào rồi. Xem ra cũng sắp xong.
- Ừm.
Châu Trạch lên tiếng.
- Chờ mấy ngày nữa em sẽ sắp xếp một vài nhân viên y tế qua đây, mấy chuyện đưa vào hoạt động em sẽ giải quyết. Bình thường nếu anh thấy ngứa tay, có thể vào đây chơi đùa, em sẽ sắp xếp một phòng giải phẫu trong này cho anh, tất cả thiết bị bên trong đều là thiết bị hạng nhất.
- Về phần tư cách hành nghề y của anh, em sẽ làm giúp anh luôn, cứ làm một phần tư cách hành nghề trung y đi.
- Em tin tưởng lấy trình độ của anh sẽ không xuất hiện vấn đề gì, chí ít sẽ không xuất hiện sự cố chữa bệnh.
Châu Trạch gật đầu, người ta đã trùng tu nơi này thành hiệu thuốc rồi, nếu bản thân mình còn từ chối nữa, thật có chút khó coi.
Hơn nữa.
Lấy năng lực đặc thù có thể bắt được vong hồn của ông chủ Châu hiện tại.
Nếu anh thầy bác sĩ.
Chẳng khác gì đã mở một ngón tay vàng.
Lúc này.
Châu Trạch chợt phát hiện rõ ràng trong xe của viện trưởng Lâm còn có một người đang ngồi.
Người kia mặc âu phục màu đỏ thắm, đeo kính mát, đang ngồi ở phía sau xe lướt điện thoại di động. Người này chừng bốn mươi tuổi, dựa vào một thân hàng hiệu trên người, có thể phát hiện ra anh ta thuộc về nhân sĩ tri thức thành công.
Dường như đối phương cảm nhận được ánh mắt của Châu Trạch, anh ta tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đen thâm thúy, gật đầu mỉm cười với Châu Trạch.
Hai mắt Châu Trạch híp híp.
Nếu như anh nhớ không lầm, bản thân mình còn chưa ly hôn.
Tuy rằng quan hệ vợ chồng của hai người là có tiếng mà không có miếng, thậm chí có thể nói là chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, cách ngày kết thúc cũng chỉ còn một bước cầm bút rung lên…
Nhưng ít ra vẫn còn chưa kết thúc, không phải sao?
Cho dù đã kết thúc.
Nhìn thấy bạn gái trước hoặc vợ trước đi cùng người đàn ông khác, còn có thể chân thành chúc phúc.
Người như thế nhất định là dối trá tới mức độ không thể dối trá hơn.
- Đây chính là luật sư An, gần đây bệnh viện của em mới bắt đầu hợp tác với văn phòng luật sư của anh ấy. Hơn nữa gần đây luật sư An đã giúp chúng em xử lý vài vụ án tranh chấp trong quá trình chữa bệnh, làm rất cẩn thận chu đáo.
Viện trưởng Lâm giới thiệu cho Châu Trạch.
- Luật sư An, đây là chồng của tôi, Từ Nhạc.
- Chào anh.
Đối phương khẽ gật đầu với Châu Trạch, đồng thời bổ sung một câu:
- Trai tài gái sắc.
Lời nói này rất trái lương tâm.
Nếu hiện tại tất cả mọi người đều mặc quần áo ở nhà, anh ta có đánh giá một tiếng "trai tài gái sắc" cũng còn nghe được. Dù sao túi da của Từ Nhạc cũng không kém.
Trước đây, cha mẹ viện trưởng Lâm đã coi trọng tên ở rể như Từ Nhạc, một là vì cha mẹ anh ta đều đã mất.
Hai là vì tính cách của anh ta rất nhu nhược.
Ba là anh ta rất đẹp trai, đây là điểm quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ, bên cạnh một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, sự nghiệp đang đi lên.
Là một người đàn ông ăn cơm mềm, mở một phòng đọc sách ở cửa nam mặc dù đã biết sẽ lỗ vốn.
Anh ta lại ném ra một câu "trai tài gái sắc".
Có vẻ hơi châm chọc.
- Ăn cơm chung chứ? - Viện trưởng Lâm mời Châu Trạch.
Luật sư An nhún nhún vai, có chút thất vọng nói:
- Xem ra tôi đã mất cơ hội có thể ăn cơm chung với người đẹp rồi.
Châu Trạch không cự tuyệt, anh ngồi vào vị trí kế bên tài xế, sau đó quay qua hô một tiếng với hai oán phụ một lớn một nhỏ trong phòng đọc sách:
- Tôi ra ngoài bàn chuyện công việc.
Đương nhiên.
Hai hòn vọng phu tự động không để ý đến những lời này.
Mà hai người cùng nhau dùng giọng mũi hừ một tiếng.
- A.
- Đàn ông.
... ... ...
Mấy người quyết định ăn cơm trong một nhà hàng hạng sang ở khu mới được xây dựng. Đồ ăn trong tiệm cũng không tồi, mặc dù không thể nói là khiến người ta cảm thấy rất kinh diễm, nhưng lại được trang trí rất bắt mắt, chỉ có điều không đặc sắc lắm mà thôi.
Có lẽ.
Điểm đặc sắc duy nhất trong tiệm này chính là phục vụ. Nữ sinh mặc đồng phục váy ngắn, như nữ nhân viên văn phòng mới vừa tan việc thậm chí là học sinh. Mỗi lần phục vụ bưng món ăn lên đều có vẻ rất cung kính, thái độ phục vụ rất chuyên nghiệp.
Nơi này là luật sư An chọn, anh ta cố ý chọn nhà hàng này.
Viện trưởng Lâm ăn được một nửa đã đặt đũa xuống, áy náy nói một tiếng bản thân mình muốn tới phòng vệ sinh, sau đó liền rời ghế.
Mà vị luật sư An này lại nháy mắt mấy cái với Châu Trạch, vừa dùng khăn ăn lau sạch khóe miệng vừa chỉ chỉ thức ăn trước mặt, hỏi:
- Mùi vị thế nào?
- Cũng không tồi. - Châu Trạch trả lời.
Thật ra, Châu Trạch vẫn đang quan sát anh ta. Ngay từ đầu, anh chỉ xuất phát từ một loại bản năng muốn nhìn kỹ một kẻ khác phái dám tới gần “mẫu tinh tinh” nhà mình.
Ngược lại.
Dần dần biến thành một loại hiếu kỳ.
Đây là một người đàn ông trung niên rất có mị lực, mọi cử động ở đang giải thích hết thảy.
Cho dù ông chủ Châu đã sống hai đời cũng không thể làm được đến mức này. Một là vì phương diện tuổi tác, hai là vì ông chủ Châu chưa từng được sống cuộc sống phú hào.
Có nhiều thứ, hậu tiên có thể hơn hẳn, nhưng có nhiều thứ, chỉ có thể dựa vào tiên thiên.
- Gần đây anh Từ làm ăn tốt chứ? - Luật sư An hỏi.
- Cũng được, mới vừa làm hai mối làm ăn rất tốt.
- Lẽ nào anh đang chỉ việc bán được hai quyển sách?
Luật sư An nói xong, ngay cả chính anh ta cũng nở nụ cười. Sau đó anh ta vừa chỉ chỉ vào thức ăn trước mặt, vừa móc một thẻ bạc từ trong túi ra đặt lên bàn cho Châu Trạch.
- Tôi biết anh Từ đang lo lắng vấn đề gì. Yên tâm, tôi tuyệt không có ý này.
- Còn có.
- Nếu như anh Từ cảm thấy bàn đồ ăn này không phù hợp với khẩu vị của anh, khiến anh còn ăn chưa đã.
- Anh có thể cầm tấm thẻ này tiếp tục gọi món ăn.
- Chẳng qua.
- Anh không thể cùng tới đây với vợ anh được.
- Gọi món ăn?
- Đúng, ăn cơm ở chỗ này, thứ mình ăn không phải là món ăn ở đây, mà là nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên ở đây. Trong trang cuối cùng của thực đơn có ghi giá tiền của các cô ấy, nam hay nữ cũng đều có.
- Tôi đã chọn xong món ăn tối nay của tôi. Hiện tại sắc trời sắp tối, tôi xin cáo từ trước, lên trên nghỉ ngơi, thay tôi gửi lời xin lỗi tới viện trưởng Lâm.
Nói xong.
Luật sư An cầm lấy cặp công văn của mình, búng một cái.
Nữ phục vụ mới vừa bưng một món đặc sắc của quán lên lập tức tới cầm cặp công văn giúp luật sư An, hai người đi thẳng vào thang máy.
Luật sư An còn nháy mắt mấy cái với Châu Trạch.
Ôm cô gái bên người hôn một cái.
Trong tay Châu Trạch vuốt vuốt tấm thẻ bạc.
- Anh ta đâu?
Giọng nói của viện trưởng Lâm từ phía sau truyền đến.
Ngón tay Châu Trạch co rút mạnh, thẻ bạc đã thu vào trong ống tay áo của mình.
A.
Đàn ông...
- Anh ta nói anh ta hơi mệt, về nhà nghỉ ngơi trước, không quấy rầy chúng ta.
- Đi, chúng ta cùng đi tản bộ một hồi.
... ...
Hơn ba giờ sáng.
Rốt cục tiếng đánh da thịt trong phòng cũng ngừng lại.
Mọi người đều nói, chỉ có mệt chết trâu, không có việc đồng ruộng bị hư.
Nhưng có đôi khi đồng ruộng cũng sẽ vì mất nước quá nhiều mà khô cạn rạn nứt.
- Anh yêu, anh thật lợi hại, người ta đã sắp ngất đi rồi đây này.
Luật sư An cười cười.
Lời này giống hệt như giáo viên đưa phiếu bé ngoan cho đám học trò nhỏ.
Cho dù giá trị cao thấp thế nào.
Chỉ cần hợp với tình hình là tốt rồi.
Ngay sau đó.
Luật sư An lại lấy một cái Jissbon vị chocolate ra.
Xé mở bao.
- Ngài không cảm thấy mệt mỏi? Không muốn nghỉ ngơi một chút sao?
Người phụ nữ có chút ngạc nhiên hỏi.
Cho dù anh ta có uống thuốc, cũng không thể mạnh mẽ tới mức như vậy được.
Luật sư An hít sâu một hơi, trong mắt chậm rãi bắt đầu xuất hiện tơ máu rậm rạp, trầm giọng nói:
- Đương nhiên là muốn ngủ.
- Nếu như.
- Tôi còn có thể ngủ được.
- Ha ha.
- Ai bảo bên cạnh tôi lại có một người hấp dẫn như thế kia chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận