Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1342: Lựa chọn (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Oanh Oanh à, rót thêm một ly cho lão Trương.
- Lão Hứa à, buổi tối thêm một món Mao huyết vượng*, cho lão Trương bồi bổ.
(*canh bao gồm tiết vịt tươi, thịt bò, lươn, dạ dày bò, xúc xích heo, giá đỗ,… kèm theo gia vị đặc biệt, vị cay, nước dùng đậm đà)
Nói xong.
Châu Trạch lập tức mang theo sát bút đi thẳng lên cầu thang.
Lão Hứa nhìn lại lão Trương đang ho khan thở dốc một chút, rồi lại nhìn Oanh Oanh đang ở bên kia tiếp tục pha cà phê một chút, nói:
- Nhìn xem, hình như là có chuyện rồi nha, đúng rồi, không phải là lão Châu đi ra ngoài tìm lão đạo sao, lão đạo nhân đâu?
Oanh Oanh nhún vai một cái:
- Bất kể là chuyện gì, ông chủ đều có thể giải quyết được, đúng rồi, anh cũng muốn một ly sao?
- Được, cho thêm chút đường nhé.
Hứa Thanh Lãng xoay người, đi vào phòng bếp, chuẩn bị tiếp tục làm đồ ăn.
Cậu ta không nhìn thấy.
Hộp cà phê mà Oanh Oanh mở ra, là loại chuyên dùng của luật sư An.
...
Nắm chặt sát bút trong tay.
Châu Trạch đẩy mở cửa phòng ngủ.
Đi vào.
Đi thẳng tới trước cửa sổ.
Đẩy mở cửa sổ.
Để cho không khí trong lòng tiến vào.
Ông chủ Châu đứng ở cửa sổ, còn châm một điếu thuốc.
Còn chưa hút được mấy hơi.
Một giọng nói khinh thường đã vang lên từ trong đáy lòng của Châu Trạch.
Mang theo một loại giọng điệu nhìn bùn nhão không thể trát tường được:
- Có… ý… gì… chứ…
- Không phải là anh nói muốn trò chuyện một chút sao, tôi đây đặc biệt tìm một cây bút để ghi chép lại, tiện cho sau này tôi có thể lĩnh hội được tinh thần trong cuộc trò chuyện với anh thật cẩn thận.
Ông chủ Châu còn làm bộ lấy một quyển sổ ghi chép đặt ở trước mắt, quyển sổ ghi chép này là của Oanh Oanh, đã dùng hết hơn phân nửa, bên trên đều là ghi chép trích dẫn những trọng điểm của Oanh Oanh khi xem «tu dưỡng bản thân của người hầu gái».
Lật ngược quyển sổ ghi chép lại, Châu Trạch bắt đầu sử dụng từ phía sau.
Thành thật mà nói, ông chủ Châu làm như vậy rất không phúc hậu, lúc cần dùng người ta, thì gọi người ta ra làm việc giúp, đến lúc không cần dùng tới người ta nữa, lại cầm một con dấu chuẩn bị khóa người ta lại.
Hơi có một loại suy nghĩ, do lúc trước cần một con chó tiện như vậy, hiện tại đã lộ ra vẻ đáng khinh rồi.
Nhưng nói thật, thật sự Châu Trạch còn chưa có ý nghĩ dùng chuyện này để uy hiếp Doanh câu, nếu lão Trương đã trở về, nếu như sát bút cũng đã ở ngay trước mặt mình, Doanh câu lại cùng muốn “trò chuyện một chút” với mình, đây còn là lần đầu tiên Doanh câu chủ động nghiêm túc đường hoàng mà nói “Chúng ta cùng trò chuyện một chút” đấy.
Có lẽ là bàn luận về một chuyện rất quan trọng, quan trọng đến mức chắc chắn có thể ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống sau này của anh, dưới điều kiện tiên quyết này, trong tay cầm thêm một cây sát bút, ít nhất, miễn cưỡng cũng coi như hai người có tư cách đối thoại, cũng là chuyện đương nhiên.
- Được...
Giọng nói của Doanh câu truyền tới.
Ngay sau đó.
Châu Trạch cảm giác một loại sức mạnh đang níu kéo lấy ý thức của mình.
Sát bút mà anh đang cầm trong tay cũng theo đó bắt đầu rung động.
Hiệu quả này, đã bắt đầu tác dụng, đặt ở lúc trước, lúc Doanh câu muốn kéo anh vào chỗ sâu trong linh hồn, có thể nói là muốn kéo thì kéo thôi, bản thân anh rất khó phản kháng lại được, ngược lại lúc này đã khách khí hơn rất nhiều rồi.
Tâm thần Châu Trạch động một chút, không để cho sát bút phát huy tác dụng, mà là chủ động gỡ bỏ lớp phòng ngự xuống.
Một giây sau.
Châu Trạch chỉ cảm giác được mắt của mình tối sầm lại, khi tầm mắt tập trung lại lần nữa, phát hiện bản thân đã tới một nơi quen thuộc.
U Minh Chi Hải.
Vương Tọa bạch cốt.
Chẳng qua là lần này.
Doanh câu không phải đang ngồi ở trên vương tọa thật cao.
Mà là đang an vị ở trên bậc thang thứ hai.
Nửa người trên để trần.
Biểu cảm rất lãnh đạm.
Châu Trạch đứng ở ngay trước mặt anh ấy.
Trên bả vai của ông chủ Châu còn vác theo một cây bút lông cực kì lớn.
Từ sau khi bút lông đi vào, lập tức có vẻ rất hưng phấn, không ngừng run nhẹ, hiển nhiên, nó còn nhớ quãng thời gian lúc trước từng phong ấn Doanh câu kia.
Có lẽ, từ góc độ của nó, phong ấn một phân thân của Giải Trãi, quả thật không đã ghiền bằng phong ấn chủ nhân của U Minh Chi Hải năm đó.
Con người, cả đời này, dù sao cũng phải có chút khát vọng; xem ra bút cũng giống như vậy, sát bút thực sự.
Châu Trạch nghiêng người nhìn xuống một cái, hiện tại U Minh Chi Hải rất bình tĩnh, không thể nói là lặng yên đến mức nhìn thấy đáy, nhưng lại không có sóng gió gì, cũng không có những vong hồn hay hài cốt gây ra động tĩnh gì đó, ngược lại hơi có thể nhìn thấy được chút hư ảnh của Thái Sơn ở dưới mặt biển.
Núi đã hoàn toàn “khô héo”, chỉ còn lại một đống cát đá và xương vật liệu trơ ra ở đó, xem ra không có mầm sống nào, như thể chỉ cần một trận mưa lớn là đã có thể rửa trôi hơn một nửa thân của núi rồi.
Từ sau khi lão đạo mắc phải bệnh nan y cho tới nay, tòa hư ảnh Thái Sơn này bắt đầu càng ngày càng lụn bại rồi.
Con Hầu Tử mới vừa bị giải quyết kia, tuy nói tinh thần ông ta có chút thất thường, nhưng chắc chắn hoàn toàn không có chuyện mê sảng cả ngày, ông ta có một câu nói rất thú vị, khiến cho ông chủ Châu khắc sâu ấn tượng, đó chính là, ông ta nói sau khi lão đạo bị gài bẫy lúc trước, dường như còn thấy chưa đủ, còn muốn buộc chặt đạo chính thống của Phủ Quân nhất mạch chôn theo ông ta.
Thù gì đây oán gì đây?
Nhưng hiện tại lão đạo chính là lão đạo, trong tiệm sách, có những nhân tố đặc thù như ông chủ anh ở đây, chút chuyện kia của lão đạo, thật ra thì thực sự không tính là gì.
Đạo lý giống như chuyện Châu Trạch vẫn luôn gọi tắt bản thân là Châu Trạch, không phải là Từ Nhạc, cũng không phải Doanh câu vậy.
Ở trong tiệm sách, có lẽ luật sư An cùng ông chủ Châu đều đã đoán được thân phận của lão đạo rồi với xác suất rất lớn rồi, nhưng trong sinh hoạt bình thường, cũng vẫn luôn coi lão đạo là lão đạo.
Mọi người đều là người, cũng đều có suy nghĩ và thói quen của mình.
- Cảm thán xong rồi?
Doanh câu ngồi ở trên bậc thang mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận