Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 888: Hồ ly nhịn đến nội thương (2)

Châu Trạch nói thầm hai chữ này ở đáy lòng, một chữ 'Tiên' này, gần đây Châu Trạch tiếp xúc không ít, phàm là thứ gì đó dính dáng đến nó, đều rất đặc thù, cũng đều rất đáng sợ.
- Lý Tú Thành gì đó, cùng với Bạch phu nhân gì đó, thiếu chút nữa đã chơi toi tôi.
Châu Trạch nhớ lại sự kiện kia, phải trút hết ấm ức ra với doanh câu.
Anh bố trí nhiều tượng sáp ở sâu trong linh hồn như vậy, kết quả lúc anh ngủ say tượng sáp lại muốn tạo phản.
Cái nồi này, anh giỏi thì cõng đi.
- Tôi... đã... nói... phải… tọa… sơn… nhiều nhiều…
- Lão đầu kia, lần trước anh không nhìn ra ông ta là cái gì sao?
- Nhìn… ra... được... thì... có... thể... thế... nào?
Lúc đó anh như kiến hôi, còn muốn nảy sinh ý đồ gì với ông ta sao?
Những lời này không nói rõ, nhưng ý của anh ta tất cả mọi người biết.
- Nhưng tôi phải tu dưỡng một đoạn thời gian, lần này mọi người tổn thất nặng nề, phải cần một khoảng thời gian khôi phục nguyên khí.
- Một... cặp... phế… vật .
Trong hiệu sách nhiều người như vậy, doanh câu có thể vừa mắt chỉ có một, đó chính là Lão Đạo.
Ngay cả Châu Trạch cũng không nằm trong đó, bởi vì Châu Trạch là “chó giữ nhà”, không tính là người.
Theo doanh câu, Châu Trạch sợ nghèo cho nên luôn có thói quen nhặt phế vật ở bên ngoài về nhà.
- Anh tiếp tục nghỉ ngơi đi. Hiện tại tôi nên tới Tứ Xuyên tìm cái người đã từng khiến anh bị thương nặng nhất, hay nên đi tìm đồ của lão đầu này trước?
- Tứ… Xuyên.
- Được, nhưng vẫn phải đợi tôi nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, nếu không anh không thuận tiện tôi cũng không thuận tiện.
- Nhưng… mà.
- Vậy anh tiếp tục ngủ đi.
Châu Trạch mở mắt ra, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Oanh Oanh, đặt ở đầu ngón tay vuốt ve.
Bạch phu nhân thật sự rất tốt với Oanh Oanh, ít nhất, trước lúc lợi dụng cô ấy là tốt; cho nên, cô ấy mới có thể xinh đẹp như vậy, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ, tinh xảo như vậy.
- Đúng rồi.
Châu Trạch bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi: - Con hồ ly kia, người nào đang chăm sóc?
- Bị Lâm Khả đưa về nhà, không ở trong tiệm sách này.
Ghế sô pha ở trong phòng sách, có thêm một cái hộp giấy, ở bên dưới có đệm một lớp thảm, một con hồ ly màu trắng đang nằm ở bên trong.
Vương Kha ngồi ở trên ghế sô pha, xem ti vi.
Con gái ở tiệm sách, không trở lại, nói muốn ở nơi đó chơi mấy ngày, Vương Kha đồng ý.
Quan hệ giữa cha con bọn họ, thật ra thì rất nhiều lúc đều là ăn ý ngầm giữa hai bên, đều sẽ bao dung và phối hợp với nhau, lại không thể cưỡng chế.
Vương Kha hiểu rất rõ điểm này.
Vợ tắm xong đã lên lầu ngủ, dường như cô ấy bị cảm sốt nhẹ.
Trong phòng khách chỉ có Vương Kha và con hồ ly này.
Hồ ly được con gái gửi lại, sau khi gửi lại con bé liền đi.
Nhưng rất hiển nhiên, mặc dù con gái không nói ra, nhưng chắc chắn không phải đặc biệt gửi chút hương vị hoang dã trở lại.
Vả lại, mặc dù anh không biết vì sao con hồ ly này cứ hôn mê mãi, nhưng bộ lông sáng trong, thật sự là đáng yêu cực kì. Nếu phải rút gân lột da nó, quả thật khó mà xuống tay được.
Vợ Vương Kha là một người thích nuôi động vật nhỏ. Lúc trước khi hai người vừa mới ở bên nhau đã từng nuôi một con chó lông vàng. Sau đó con chó lông vàng chết, hai người vì thế mà đau lòng rất lâu.
Những người đã từng nuôi thú cưng, từng chân chính yêu thương nó mà không phải chỉ nuôi để chơi đùa, đại khái đều có cảm giác như vậy, sau khi nuôi một con thú cưng được vài năm, nó thân thiết với mình không khác gì người trong nhà.
Mà thông thường tuổi thọ của thú cưng lại nhắn hơn người rất nhiều rất nhiều, cho nên khi bọn chúng chết đi lúc, thực sự giống như là một phần tử ở trong gia đình rời đi vậy.
Nỗi đau ở trong đó, chỉ có bản thân người đã từng trải qua mới có thể biết được, sau đó ngược lại càng trở nên không dám nuôi dưỡng thú cưng lần nữa.
Có điều, khiến Vương Kha thật sự bất ngờ là dường như vợ của anh cũng không ghét con hồ ly này lắm, chỉ nhìn mấy lần sau đó không để ý đến nó nữa. Mà bày ra mấy thùng rồi thảm ở chung quanh này vẫn là Vương Kha đích thân làm.
Trong TV đang chiếu bản tin buổi tối.
Vương Kha vừa xem bản tin vừa thỉnh thoảng liếc mắt về cái thùng ở bên cạnh mình.
Thông thường trên người hồ ly đều có mùi, trên người phần lớn động vật đều có mùi, nhưng lần này không giống, nó không chỉ không có mùi hôi, hơn nữa sẽ tự mình tản mát ra một loại mùi thơm giống như đàn hương, còn rất dễ ngửi.
Vương Kha cầm điều khiển TV lên, đổi mấy đài, vốn định chốc lát nữa phải đi tắm ngủ, ai biết càng ngồi càng có tinh thần, không còn cách nào dứt khoát đến phòng làm việc, cầm theo mấy ca bệnh lại đi tới phòng khách, trong tay nắm một cây bút máy, bắt đầu tiếp tục công việc.
Xem một chút, cũng không biết đã xem bao lâu, Vương Kha duỗi người, thân thể dựa vào phía sau một chút, lại từ từ ngủ thiếp đi.
Anh ta đã có một giấc mơ rất đẹp, ở trong mơ, anh phát hiện bản thân nằm trên một ngọn núi đầy hoa, lưu thủy hồ điệp, hoa rơi rực rỡ, thật sự là thế ngoại đào nguyên. Anh còn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh dòng suối, chân trần thả vào trong suối nước, tùy ý vung vẩy trên mặt nước. Trong thành thục mang theo hoạt bát, trong đáng yêu lại mang theo quyến rũ.
Vương Kha không chạy tới. Trên thực tế, một màn này, tình cảnh này không phải trong mộng, mà đang trong hiện thực. Bất kỳ người đàn ông nào gặp được, ngoại trừ một số ít người, cơ bản đều khó có thể thờ ơ không động lòng được.
Nhưng Vương Kha không hổ là bạn thân từ bé của Châu Trạch, anh ta lại vẫn ngồi xổm bất động ở nơi đó, chỉ dùng mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi.
Chân của người phụ nữ cũng đã đung đưa đến mức sắp rút gân, tươi cười trên mặt người phụ nữ đã muốn cứng lại, mông của ả ta cũng sắp bị đá ở dưới người mài cho trầy da, nhưng mà con thiêu thân kia, vẫn không có ý nghĩ muốn dập lửa.
Người phụ nữ đứng dậy, dứt khoát thành thực đi tới, ả chân trần, ngón chân trong suốt, khăn choàng khoác trên người, theo gió lay động.
Đắc Kỷ của Trụ Vương, Dương Ngọc Hoàn của Đường Hoàng (Dương quý phi), Tần Khả Khanh trong Hồng Lâu, đại khái cũng chỉ xinh đẹp tới thế là cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận