Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 985: Thu phục (2)

Đây cũng chuyện bình thường của con người, chuyện này giống như bạn gọi một chiếc xe taxi, tài xế taxi nói với bạn anh ta là phú tam đại vậy đấy.
Bạn sẽ theo bản năng mà cảm thấy anh ta đang khoác lác.
Nhưng nếu An Bất Khởi đã sắp xếp cho ông ta lên chiếc xe này, cộng thêm quan hệ của ông ta và lão Trương, quan trọng nhất, vẫn là nguyên tắc làm người của lão già mũi đỏ này, chính là một khuôn đúc ra với lão Trương đấy.
Kiểu của loại hình này.
Vẫn là tuần sứ chính thức của âm ty.
Nếu quả như thật có thể thu đến bên cạnh mình.
Lợi ích tuyệt đối vô cùng to lớn.
Phùng Tứ vẫn còn đang cần xem xét bên kia, hơn nữa nói một lời thật lòng, tính cách của Phùng Tứ, đắn đo khó quyết định, nhưng người trước mắt này không giống vậy, chỉ cần lão già trước mắt này chủ động gật đầu, nguyện ý vào nhóm.
Thì thật sự sẽ thật tâm thật lòng đi theo bạn.
Đến lúc đó, âm ty có gió thổi cỏ lay gì hay là có chuyện gì khác, tổ chức gì đó, cũng sẽ dễ dàng hơn.
Châu Trạch không có quá nhiều tưởng tượng với tương lai.
Trong kế hoạch vô cùng tốt đẹp của anh.
Một năm sau hôm nay, anh nằm trên ghế sô pha vừa phơi nắng vừa xem báo.
Năm năm sau hôm nay, anh cũng vẫn nằm trên ghế sô pha vừa phơi nắng vừa xem báo.
Mười năm sau hôm nay, tốt nhất là anh vẫn nằm trên ghế sô pha vừa phơi nắng vừa xem báo.
Nhưng vì bảo vệ “mơ mộng” của mình, dù sao cũng phải làm chút gì đó.
Anh là người không có cảm giác an toàn, cho nên Thiết hàm hàm luôn trêu đùa là cái quái gì anh cũng thích mang về nha.
Lão già mũi đỏ bỗng nhiên lấy dũng khí.
Đem mặt mình tiến tới sát cổ của Châu Trạch.
Còn ngửi ngửi.
Giống như là đang đánh hơi.
Đây là đang quan sát thực sự này.
Lão Trương ngồi ở phía sau nhìn thấy một màn này.
Cảm thấy thật xấu hổ.
Che trán.
Châu Trạch vừa lái xe vừa nói ở trong lòng:
- Này, Thiết hàm hàm, giúp một chuyện.
- Không... có… thời… gian…
- Có người không tin anh là doanh câu, tôi đây không uy hiếp được, được mượn dao động khí tức của anh một chút, để cho ông ta cảm nhận thử một chút cái gì là khí thế bá vương, thu tiểu đệ này cũng có thể nhanh hơn một chút.
Thiết hàm hàm không trả lời.
Nhưng Châu Trạch cảm giác một dòng nước nóng đang bắt đầu tràn vào khắp tứ chi.
Châu Trạch khẽ mỉm cười.
Buông một phần quyền khống chế cơ thể.
Nghiêng mặt qua một bên.
Vừa vặn mặt đối mặt với lão già đang cẩn thận quan sát tỉ mỉ.
Sâu bên trong đôi mắt.
Hào quang màu đỏ đang lưu chuyển:
- Ông tìm tôi?
- A! ! ! ! !
- Ầm!
Lão đầu mà phá vỡ cửa xe.
“Bang” một tiếng.
Từ trong xe ngã lăn ra ngoài.
...
Đậu xe xong.
Châu Trạch nhìn ra cửa xe một chút.
Có chút thương tiếc.
Nhưng nghĩ tới chuyện xe này là của lão Trương.
Liền bình thường trở lại.
Ngược lại là xe của lão Trương bị ông cố nội của lão Trương làm hư.
Cũng coi là chuyện đương nhiên, quanh đi quẩn lại đều là chuyện trong nhà của bọn họ thôi.
Lão Trương xuống xe, đi đỡ tổ tông vừa ngã từ trên xe xuống.
Châu Trạch nhìn bóng lưng của lão Trương một chút, cảm thấy tối nay, sau khi trở về, lão Trương có thể lên Zhihu viết một dòng trạng thái: “Bàn luận về cảm giác khi trong cuộc sống bỗng nhiên có thêm một ông cố nội?”
- Ha ha.
Châu Trạch cười một tiếng.
Sau đó thì nói ở trong lòng:
- Không nói tới, thật đúng là tiện, cái mặt già này của anh, thật đúng là được soát hết tác dụng rồi.
Khí tức vương bá vừa lộ ra.
Phần lớn vấn đề đều được giải quyết.
Nhìn bộ dáng sợ hãi của lão đầu, cuối cùng run run một cái, coi như là viên mãn bắn ra đi.
- Đi… tìm… Diêm… Vương… mà… soát…
- Anh xem, anh lại nghịch ngợm rồi.
Châu Trạch duỗi người.
Cầm chai nước bên cạnh lên.
Uống một hớp.
- Đúng rồi, có chuyện này, tôi vẫn luôn chưa kịp hỏi anh, nhớ lúc đầu còn ở địa ngục, rốt cuộc là mà anh có thể chắc chắn là sẽ có người mở đường cho chúng ta?
- Anh lại tin chắc là tôi có thể thoát khỏi cầu Nại Hà?
- Không… xác… định… lắm…
- Anh nói dối, đám lính của Cửu Lê kia, anh không động đến bọn họ, những thứ mà anh không động tới, đoán chừng cũng không ít, anh như vậy là không nỡ dùng, không phải là để sau này đợi đến lúc trở về một cách đường đường chính chính có thể dùng được hay sao?
- Hì… hì…
- Anh cười cái gì, là bị tôi đoán trúng rồi?
- Chó… thì… ngoan… ngoãn… giữ… nhà… đi
- Chậc chậc, được rồi được rồi, không hỏi, không hỏi nữa, tôi cũng lười đi xuống địa ngục với anh làm gì, cuộc sống hiện tại này rất tốt, tôi thật sự quý trọng.
Lão Trương đỡ lão già mũi đỏ trở lại.
Lần này, lão già mũi đỏ dứt khoát ngay cả ghế phó lái cũng không ngồi.
Theo cháu cố nhà mình ngồi ở phía sau.
- Đừng sợ, thật ra thì văn hóa công ty ở trong tiệm sách của chúng tôi, rất hiền hòa đó.
Châu Trạch mở miệng an ủi.
Lão Trương rất muốn mở miệng hỏi thử xem văn hóa công ty ở trong tiệm là cái gì?
- Đến lúc vào tiệm, ta để cho lão đạo ở trong tiệm chúng tôi cùng nói chuyện phiếm với ông một chút, hoặc là mang ông đi dạo trong Thông Thành một chút.
- Hiểu biết phong tục tập quán của Thông Thành chúng tôi một chút, à, đúng rồi, tuổi tác của lão đạo ít nhất cũng ngang ngửa tuổi của ông đi, chắc các người sẽ có tiếng nói chung đấy.
Lão Trương nghe vậy, bàn tay đang nắm tay ông cố nội nhà mình bỗng nhiên căng thẳng.
- Tê… sao mày lại bóp tay ông, đồ bê bẹp, không biết hiện tại sức lực của bản thân lớn như thế nào à?
Lão Trương lắc đầu cười khổ một cái.
Châu Trạch khởi động xe lần nữa, cuối cùng nổi da gà một trận, coi như đã hoàn thành, nhưng bàn giao cụ thể và sắp xếp tiếp theo, vẫn phải dời luật sư An trở về nói với lão đầu này đi.
Một là Châu Trạch không có thời gian rảnh rỗi như vậy, sợ phiền toái, thứ hai, lão tử tự mình tự thân vận động, dễ dàng để cho người khác coi thường đi.
Một khắc đồng hồ sau.
Xe đến cửa tiệm sách.
Châu Trạch xuống xe, đẩy cửa tiệm ra, sau khi đi vào liền ngửi được hương thêm cháo gà nồng đậm.
Trên bàn cơm, có để một cái nồi lớn, bên cạnh còn có mấy món thức ăn, chính là phần rau trộn cà chua mà Oanh Oanh đã làm đi.
Cô ấy lúc này, mang tạp dề làm bếp, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì đáng yêu bấy nhiêu.
- Ông chủ, anh đã về rồi.
- Ừm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận