Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 578: Mặt

- Nói cách khác, thật ra hải thần là một con rắn, một con xà yêu thành tinh trong biển?
Luật sư An ngồi xổm trên bàn sách, chỉ vào bức tranh bên cạnh, đồng thời vuốt cằm mình nói:
- Không đúng, có thể bị đưa tới dựa vào phương thức này, chậc chậc, hơn nữa nghe anh nói trước đây nó từng ra tay trả thủ, con rắn này tám phần mười đã sắp hóa thuồng luồng, đoán chừng đám thôn dân ở làng chài bên bờ biển đã lập ra không ít miếu nhỏ cung phụng nó.
- Từ mặt ý nghĩa nghiêm ngặt đến nói, nó và vị Bát cô nãi sách hiện tại còn đang nằm trong sách Âm Dương vốn không cùng một đẳng cấp.
Châu Trạch gật đầu.
Anh nhớ kỹ ban đầu khi tới nhà phú ông kia, bản thân mình đã từng tiến vào ảo cảnh biển khơi, còn đánh một trận với thứ rõ ràng là phân thân của mãng xà.
Thật ra, ngay từ đầu khi vào cuộc, Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng đều không biết rốt cuộc phú ông kia đã trêu chọc nhân vật gì.
Khi bọn họ chân chính ý thức được đó là nhân vật gì.
Hay lúc người phụ nữ kia chết trong lòng Hứa Thanh Lãng thì.
Cái loại quyết tuyệt kia.
Cái loại lạnh lùng kia.
Cái loại sử dụng hết liền vứt bỏ kia.
Loại diễn xuất giữ vững hai tay mình luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp, không nhuộm một tia bụi bậm kia.
Rõ ràng cấp bậc không giống nhau, khí tượng và bố cục cũng bất đồng.
Dù sao thì, so sánh với đám đại tiên trong rừng già đông bắc còn đang chơi Hồ Lô Oa cứu ông nội.
Chênh lệch.
Thực sự quá lớn.
Mọi người vốn không cùng một đẳng cấp gì.
- Cho nên, Hứa Thanh Lãng làm trận pháp này, lại bày bàn thờ và vân vân, vừa lúc thừa dịp chúng ta không ở Thông Thành, đã 'mời' người đến đây?
- Ai ya.
- Cậu ta làm vậy là muốn cưỡi rắn sao?
- Xấp xỉ với Hứa Tiên.
- A.
- Không đúng.
- Trùng hợp như vậy? Cả hai đều họ Hứa.
- Chẳng qua hẳn là Hứa Tiên không có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy nhỉ? Dung mạo của Hứa Thanh Lãng còn đẹp hơn cả phụ nữ.
- Ai ya, bần đạo nhớ kỹ Triệu Nhã Chi, chính là Hứa Tiên trong


Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ


, dường như đó là một nữ diễn.
Lúc này, lão đạo nghe được tin tức lại gần xem náo nhiệt không nhịn được dựa vào ở nói chen một câu, lão ta và luật sư An càng ngày càng có tiếng nói chung, dù sao hai người cũng là trà hữu.
Nhưng luật sư An thích trà mới, non, thơm.
Lão đạo thích trà trần, dư vị sâu sắc.
- Ah, đúng, dường như đúng là như vậy, chính là phiên bản vừa nói lời kịch xong bỗng nhiên hát lên đúng không?
- A ~ a ~ a ~ Nước tây hồ... nước mắt của tôi... ...
Luật sư An đang mặc áo ngủ báo vằn ngồi xổm trên bàn sách, bắt đầu hát lên.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy mới vừa rồi Oanh Oanh nói rất đúng.
So sánh với khi mới bắt đầu tiếp xúc.
Hình tượng của luật sư An.
Đã thật sự là "đất đá trôi".
Đã không chỉ là "sập" mà thôi.
- Đưa chìa khóa xe cho tôi.
Châu Trạch vươn tay ra trước mặt luật sư An, nói.
Luật sư An gật đầu, anh ta biết Châu Trạch muốn làm gì, vì thế anh ta đưa chìa khóa xe cho Châu Trạch, đồng thời hỏi:
- Cùng đi?
- Một mình tôi tới là được.
Trước đây Hứa Thanh Lãng đã rất nghiêm túc mà nói với mình, chuyện lần này để chính cậu ta đi giải quyết.
Châu Trạch muốn xem thử, đã có thể tính là bội ước.
Nếu anh lại dẫn theo một đám người đi cùng, nhìn như có lòng tốt, nhưng trên thực tế lại không tốt.
Hơn nữa.
Châu Trạch cũng chỉ định đi xem.
Không định làm gì cụ thể.
- Để tôi đi cùng với anh đi.
Bé trai ngẩng đầu nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay sờ sờ đầu cậu ta một chút, lắc đầu.
Bé trai cúi đầu.
Châu Trạch biết, cậu ta không quá muốn ngủ chung với luật sư An.
Nói thật.
Nếu là luật sư An lúc trước.
Âu phục phẳng phiu, kiểu cách mười phần, nói không chừng sẽ có không ít tiếng nói chung với tiểu cương thi luôn thích mặc tây trang, sống trong cung điện dưới lòng đất.
Nghỉ ngơi với anh ta, có lẽ tiểu cương thi sẽ không bài xích quá mức như vậy.
Nhưng hiện tại luật sư An đã triệt để cởi mở, lão An ngày xưa kia đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Điều này khiến tiểu cương thi cảm thấy, ở cùng với anh ta thật quá lúng túng khó xử.
Bên ngoài.
Còn đang mưa.
Châu Trạch mở cửa xe ra.
Ngồi xuống.
Khởi động xe, không vội vào số mà chỉ mở cần gạt nước.
Châm điếu thuốc.
Lặng lẽ ngồi trong xe hút thuốc.
Chờ khi hút được nửa điếu thuốc rồi.
Châu Trạch ném điếu thuốc đi.
Chạy xe.
Anh không rõ ràng lắm rốt cuộc Hứa Thanh Lãng đã đi đâu, Thông Thành nói lớn cũng không lớn, so sánh với những thành thị như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Trùng Khánh, Thông Thành có vẻ hơi nhỏ một chút.
Nhưng ít nhiều gì nó cũng có thể tính là vùng duyên hải kinh tế phát đạt, không phải không phải nơi mười cây liễu vịnh Dương gia oa.
Muốn tìm ra một người cũng khó.
Chẳng qua Châu Trạch không vội lái xe đi khắp nơi tìm vận may.
Mà dựa vào cảm giác.
Sau hai mươi phút.
Anh lái tới đường cái bên ngoài quảng trường trung tâm thương mại.
Xe.
Ngừng lại trước cửa tiệm.
Quay cửa xe xuống.
Châu Trạch lại cắn một điếu thuốc.
Cơn mưa vẫn còn khá lớn.
Thỉnh thoảng còn có giọt mưa bay vào trong xe.
Làm ướt bên trong xe.
Nhưng Châu Trạch không để ý.
Anh chỉ lặng lẽ nghiêng đầu, trong miệng cắn đầu lọc, nhìn về phía tiệm mì ở phía đối diện kia.
Đang phát sinh tất cả.
... ...
- Anh muốn báo thù cho cô ấy?
Đầu rắn há mồm nói tiếng người.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu: - Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, đó đã là chuyện từ năm tháng nào rồi.
- Cô ấy ngủ với tôi, cũng đã nhận tiền của tôi, đã thanh toán xong.
- Vậy rốt cục là vì sao!
- Tôi nhớ hải thần nhà cô.
Hứa Thanh Lãng vẫn ôm đầu rắn như trước.
Khóe miệng mỉm cười.
Nói khẽ:
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Đột nhiên.
Phù văn bốn phía như dầu nóng bị giội một bồn lớn nước.
Mạnh mẽ nổ tung!
- A a a a a!!!!!!!!
Thân rắn bắt đầu hòa tan.
Cô ta rất thống khổ.
Cô ta rất dày vò.
Đồng thời.
Cũng cực kỳ không rõ!
- Sự phẫn nộ của hải thần, ngươi... chịu không nổi!
- Đây không phải chuyện cô cần lo lắng, dù sao thì cô cũng chỉ là vai dùng xong liền vứt.
Trong đầu.
Lại hiện ra hình ảnh khi người phụ nữ kia chết đi trong lòng mình.
Nói thanh toán xong.
Đó là giả.
Nói thích tới cỡ nào, lâu ngày sinh tình.
Cũng là giả.
Có lẽ đàn ông vốn là một loại sinh vật kỳ quái như vậy.
Khi anh ta đã từng va chạm với thân thể bạn.
Cuối cùng anh ta sẽ cho rằng đó là thân thể đã bị dán nhãn vật phẩm tư nhân của mình.
Giống như chó thích đi tiểu bên cạnh cột điện, coi như định ra phạm vi chủ quyền của mình.
Để ý, cũng không để ý.
Muốn quên, cũng dễ quên.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới.
- Ông!
Thân rắn.
Trực tiếp nổ tung!
Dầu sôi lửa bỏng.
Thân là đầu bếp, đây là sở trường của Hứa Thanh Lãng.
Nhưng sau khi thân rắn nổ, nó không tiêu tán mà hóa thành một luồng sáng màu xanh, dường như nó định chạy trốn.
Vậy mà.
Từ trên xuống dưới tiệm mì tất cả đều là phù văn.
Tất cả đều là cấm chế.
Còn muốn chạy.
Khó!
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu, nhìn lục quang không ngừng vòng vo trên trần nhà.
Chậm rãi há miệng ra.
Sau đó.
Cậu ta giơ hai tay lên.
Trong lúc nhất thời.
Trong tiệm.
Quang mang đại thịnh!
Tia sáng này.
Thậm chí còn khiến Châu Trạch ở trong xe bên lề đường xa xa phải nhắm lại mắt theo bản năng.
Phải biết rằng.
Giữa ánh sáng này và mình còn cách màn mưa.
Trong lòng Châu Trạch không khỏi cảm thán, thì ra nữ đầu bếp nhà mình lại lợi hại tới thế.
Chẳng qua anh lại cảm thấy có chút buồn vô cớ.
Thậm chí anh còn bắt đầu hoài nghi.
Hứa Thanh Lãng mỗi lần đều bị nhóm người mình dùng từ "khuôn mặt đẹp" trêu ghẹo.
Hứa Thanh Lãng luôn luôn đúng hạn làm sẵn cơm nước cho mọi người trong tiệm sách.
Hứa Thanh Lãng thích nằm trên ghế bập bênh thoa mặt nạ dưỡng da cho mình.
Đến cùng có phải đó chỉ là dáng vẻ do cậu ta cố tình biểu hiện ra.
Nhất là lần đó, sau khi sư phó cậu ta xuất hiện.
Dường như cậu ta đã từng hôn mê một hồi, tỉnh lại, lại không có gì khác biệt.
Có bài hát.
Bạn không vui sướng thật sự, bạn cười, chỉ là màu sắc tự vệ của bản thân...
Phun đầu lọc đã biến hình lại không cháy trong miệng ra, Châu Trạch sờ sờ túi, không còn thuốc nữa.
Thế là anh lại lượm điếu thuốc mới rơi trên chân mình kia lên.
Một lần nữa đặt vào trong miệng.
Tiếp tục cắn.
... ...
Trong quán.
Ánh sáng này.
Gai mắt lại khủng bố.
Lục quang kia không trốn thoát được.
Bị dày vò trong khu vực này.
Cô ta đã mất tri giác với ngoại cảnh.
Nhưng dường như cô ta tìm được một nơi có thể tạm thời gửi gắm thân thể.
Không do dự.
Cô ta cũng không có tư cách do dự.
Cô ta chui vào!
Đồng thời.
Toàn bộ phù văn trong quán đã bị thiêu đốt sạch sẽ.
Quang mang tiêu tán.
Mà Hứa Thanh Lãng.
Cũng ngậm miệng lại.
Ở vị trí bụng của cậu ta có lục quang đang không ngừng du động xông tới, cô ta biết mình đã tiến vào nơi nào, cô ta muốn đi ra ngoài!
- Vào được, nhưng không ra được.
Hứa Thanh Lãng lấy con dao găm từ trong túi ra.
Trên dao găm có dán phù văn.
Sau đó.
Cậu ta hướng dao găm về phía lục quang đã du động tới vị trí trái tim mình.
Hứa Thanh Lãng không chút do dự, giơ dao găm lên đâm xuống!
- Phốc!
Máu tươi bắt đầu vẩy ra.
Dường như lục quang đã trở nên mờ đi rất nhiều.
Nhưng cô ta còn đang tự do.
Hai tay Hứa Thanh Lãng cầm lấy dao găm.
Theo lục quang huy động.
Nơi ngực.
Đã rồi xuất hiện một vết thương kinh khủng bất quy tắc!
Hít sâu một hơi.
Đau.
Thật sự đau.
Đau đến cậu ta bắt đầu run rẩy.
Nhưng cậu ta không hề từ bỏ, vẫn còn tiếp tục!
Lục quang đã rất yếu ớt.
Nhưng cô ta còn chưa hết hy vọng.
Vậy mà thực sự như rắn.
Sau khi bị chặt đứt một đoạn.
Vậy mà bộ phận còn lại có thể trực tiếp chạy đến trên mặt Hứa Thanh Lãng.
Cô ta không còn nơi nào để lẩn tránh, đã không còn nơi nào có thể đi.
Ở đây.
Là nơi cuối cùng cô ta có thể dừng lại.
Cũng là nơi cuối cùng Hứa Thanh Lãng.
Dành ra cho cô ta.
Rút dao găm ra.
Hứa Thanh Lãng dùng một tay nắm lấy chuôi dao găm.
Gương mặt thanh tú kia.
Gương mặt mỹ lệ kia.
Gương mặt đủ để khiến phần lớn phụ nữ phải hâm mộ kia.
Dưới ảnh ngược của dao găm, nó có vẻ xa hoa như trước.
Mà lúc này.
Hứa Thanh Lãng giơ dao găm lên.
Nhắm ngay mặt mình.
- Oanh!
Bên ngoài.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.
Như sự lưu luyến và cáo biệt sau cùng đối với ngày hè.
Ngay nháy mắt khi tiếng sấm vang lên.
Thanh dao găm của Hứa Thanh Lãng đâm vào má phải của chính mình.
Đâm vào thật sâu!
- Phốc!
Đã đâm trúng.
Một đoàn lục mang hơi yếu.
Bị đâm trúng.
Nhưng cô ta còn đang giãy giụa, cô ta còn không cam lòng.
Trong cổ họng Hứa Thanh Lãng phát ra một tiếng cười khẽ.
Cậu ta ưu nhã.
Cậu ta xinh đẹp.
Cho dù lúc này, khi thanh dao găm đã đâm vào mặt cậu ta.
Cậu ta vẫn không phát ra tiếng "rống giận" hay "rít gào" thường thấy.
Không phẫn nộ như kẻ bệnh tâm thần.
Không có sự kiên cường như cạo xương liệu độc.
Cậu ta đang cười.
Như diễn viên kinh kịch trên sân khấu, một tiếng nơi cổ họng, vừa đúng.
Phần cuối tiếng cười.
Cậu ta cầm lấy chuôi dao găm, đổi tay.
Thuận thế quấy một cái.
Lục quang bị xoắn nát.
Triệt để tan rã trong cơ thể cậu ta.
Cậu ta quỳ sát xuống.
Trên mặt đất.
Là từng bãi từng bãi máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ trên người chính mình.
Trong vũng máu.
Cậu ta nhìn thấy bản thân mình, thấy...
Gương mặt cậu ta vẫn quý trọng bảo dưỡng.
Gương mặt đã từng tinh xảo không tì vết.
Gương mặt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận