Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 539: Rốt cuộc tôi đã thả ra cái gì! (1)

- Câm rồi sao?
- Nói đi!
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Chậm rãi nghiêng đầu qua.
Nhìn về phía thiếu nữ ngăm đen đang cầm lấy mình.
Trong mắt anh ta.
Có vẻ không giải thích được nhàn nhạt.
Tựa hồ đối với cảnh tượng như thế này.
Anh ta có chút ù ù cạc cạc.
Không có một chút phòng bị nào.
Cũng không có chút tự hiểu nào.
Không bị triệu hoán.
Mà đột nhiên thức tỉnh.
Còn bị người vỗ vỗ cằm.
Hỏi có phải mình câm rồi không?
Rất nhiều chuyện không giải thích được, rất nhiều chuyện đột nhiên.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch và thiếu nữ ngăm đen mặt đối mặt, khoảng cách rất gần rất gần.
- Ha ha, hòa thượng, ông xem một chút, không phải thằng này là kẻ bại não đấy chứ?
- Ha ha ha ha.
- Thì ra quỷ sai này tìm một tên bại não để nhập vào.
- Ha ha ha ha!
Tâm tình của thiếu nữ ngăm đen rất không tệ.
Bắt được người trộm vườn hoa mình trồng ở Thông Thành, lại bắt được một con cương thi bản thân mình yêu thích, có thể mang về làm nô bộc.
Tuy nói đám người vốn mời khách tới ăn cơm kia đã bị tận diệt, nhưng thứ có thể cầm trong tay mới là của mình, hứa hẹn hư vô mờ mịt cô ta vốn không thèm để ý, không có thì không có thôi.
Người trồng trọt coi trọng nhất là chân đạp lên đất thật.
Đây là đạo lý nhân sinh mẹ chồng cô ta đã nói cho cô ta biết. Sau khi lĩnh ngộ những đạo lý này, cô ta mới trồng mẹ chồng xuống.
- A di đà phật, chúng sinh bình đẳng, dù là tật nguyền hay là ngu dốt đều không phải lỗi của vị thí chủ này, anh ta là kẻ đáng thương.
- Đặc biệt là sau đó anh ta còn bị quỷ sai chọn làm đối tượng phụ thân, gian khổ trong này chỉ có người trong cuộc là anh ta mới rõ ràng nhất.
Hai tay hòa thượng chốc đầu hợp thành chữ thập.
Hô lên một câu phật hiệu với Châu Trạch đang bị thiếu nữ ngăm đen túm lấy.
Quả nhiên là người lòng dạ từ bi, thương xót chúng sinh.
Bại não?
Gian khổ?
Thương cảm?
Bọn họ đang nói ai vậy...
Ah.
Bọn họ đang nói mình à...
Bọn họ!
Đang!
Nói!
Mình! ! !
Châu Trạch động.
Anh ta tự tay.
Bắt lấy cái tay đang chế trụ cổ mình kia.
Cái tay này.
Mặc dù là tay của con gái.
Nhưng hơi đen, cũng có chút thô ráp.
- A, rốt cục anh cũng biết bản thân phải phản kháng rồi sao? Hòa thượng, ông phong ấn đầu cương thi kia cho tốt trước, chúng ta chuẩn bị đi thôi, tôi đã bắt đầu nhớ hoa hoa thảo... ...
Đột nhiên.
Thiếu nữ ngăm đen không thể nói được nữa.
Bởi vì cô ta phát hiện bàn tay mình vốn thủ sẵn nơi cổ Châu Trạch.
Đang bị đối phương chậm rãi lấy ra.
Quan trọng nhất là.
Cô ta không cảm thụ được đối phương cố gắng dùng bao nhiêu lực lượng.
Nhưng tay phải của mình lại như hoàn toàn không nghe bản thân mình sai sử.
- A di đà phật, được.
Hòa thượng chốc đầu đi về phía Oanh Oanh, còn chưa chú ý tới tình huống sau lưng.
Đúng vậy.
Ai sẽ chú ý tình huống sau lưng mình đâu?
Ai lại sẽ biết.
Đây là một quỷ sai đặc thù.
Bình thường người ta đều dùng acc nhỏ để chơi đùa.
Kết quả sau khi logout acc nhỏ.
Login lại.
Lại là acc lớn thần trang.
Châu Trạch nắm lấy bàn tay của thiếu nữ ngăm đen.
Tránh thoát rồi.
Hai chân anh ta cũng rơi trên mặt đất.
Thân thể nghiêng lại.
Nhìn cô gái ngăm đen này.
Châu Trạch hơi nghiêng đầu một chút.
Lúc này, mắt thiếu nữ ngăm đen trừng lớn.
Tuy rằng người trước mắt này không lộ ra chút khí tức gì.
Nhưng bỗng nhiên bản năng khiến cô ta dự cảm được cảm giác nguy cơ khủng bố.
Vào lúc này, đám hoa hoa thảo thảo hai bên đường cái như cùng nhau phát ra cảnh cáo nghiêm khắc nhất với cô ta!
- Sùng sục!
Thiếu nữ ngăm đen không thét chói tai.
Cũng không kêu hòa thượng chốc đầu đang ở tương đối xa.
Cảm giác nguy cơ này khiến cô ta rõ ràng.
Mình đã không còn thời gian dư thừa để làm chuyện càng dư thừa.
Yết hầu run lên.
Quai hàm phồng lên.
Trong khoảnh khắc.
Thiếu nữ ngăm đen hé miệng.
Một đoàn nghiệp hỏa từ trong miệng cô ta phun ra ngoài!
Nghiệp hỏa khủng bố.
Cuốn ra.
Khoảng cách gần như vậy.
Anh ta lại đang cầm lấy bản thân mình.
Khẳng định tránh không thoát!
Nhưng một màn kế tiếp.
Khiến trái tim của thiếu nữ ngăm đen lập tức nguội lạnh.
Đối phương.
Không trốn.
Thật sự không trốn.
Nhưng nghiệp hỏa mình phun ra ngoài.
Vậy mà lại theo hô hấp từ lỗ mũi của đối phương.
Trong nháy mắt bị hút vào trong lỗ mũi.
Không còn thừa lại chút nào!
Này... ... Này... ... Này... ...
Điều này sao có thể!
Châu Trạch dùng một tay nhẹ nhàng mà cọ xát chóp mũi một chút, sau đó.
Anh tiếp tục lấy loại ánh mắt rất bình tĩnh.
Nhìn thiếu nữ ngăm đen trước mặt.
Khi nghiệp hỏa phun ra ngoài thì.
Hòa thượng chốc đầu có cảm ứng.
Thế nhưng lão ta không quay đầu.
Mà tiếp tục kéo lấy áo cà sa trên người Oanh Oanh.
Có chút tò mò mà đưa lưng về phía nơi khởi nguồn, hô lên:
- Không phải cô nói muốn đưa anh ta về trồng sao? Sao bây giờ cô lại nướng anh ta? Đã không kịp chờ đợi hay cô đói bụng rồi?
Thiếu nữ ngăm đen rất muốn hô lên.
Nhưng cô ta không dám hô.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt.
Là loại bình tĩnh tuyệt đối.
Phảng phất như đối mặt mình là biển tử vong.
Dưới ánh mắt anh ta.
Mình là nhỏ bé như vậy.
Nhỏ bé như gần bằng một giọt nước nhỏ xuống biển rộng, căn bản không cách nào tìm kiếm được, cũng không người nào nguyện ý đi tìm kiếm.
- Nói... ... nói... ... A... ...
Châu Trạch mở miệng nói.
Giọng nói có chút khàn khàn.
Cũng có chút trầm thấp.
Thiếu nữ ngăm đen không biết mình muốn nói gì, tinh thần của cô ta đã bị trấn áp hoàn toàn.
Lúc này.
Trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng qua.
Cũng không biết có phải là vì dây thần kinh của cô ta bị chập hay không.
Đối mặt với câu hỏi của Châu Trạch.
Vậy mà cô ta lại nhếch mép một cái.
Nở nụ cười.
- Ách... ... a... ...?
- ... ... - Thiếu nữ ngăm đen.
- A a! ! ! ! ! !
Tiếng la thảm thiết của Oanh Oanh truyền đến.
Thì ra là hòa thượng chốc đầu đã siết chặt áo cà sa bản thân mình bao phủ trên người Oanh Oanh, hơn nữa lão ta còn lấy một miếng đinh màu đen, đang chuẩn bị đóng đinh!
Lúc trước, Oanh Oanh vốn có cơ hội phá vỡ phong ấn do áo cà sa tạo ra.
Nhưng sau khi thiếu nữ ngăm đen lấy tính mệnh của ông chủ nhà mình ra uy hiếp.
Cô ấy đã chủ động từ bỏ chống cự.
Mà lúc này.
Cô ấy đã bị triệt để siết chặt lại càng không có cơ hội phản kháng.
Chỉ cần hòa thượng chốc đầu đóng cái đinh này xuống.
Coi như là cương thi cấp bậc Cương Thi Vương.
Cũng phải bị trấn áp!
Những kẻ xuống đất, còn được gọi là đám trộm mộ dường như đều có phương pháp để đối phó với cương thi của riêng mình. Nhưng trên thực tế, những môn phái trộm mộ này chỉ học được da lông, tỷ như những thứ như lư đề tử.
Từ xưa đến nay.
Ở Trung Nguyên, đối phó với những tồn tại như tà sát, vẫn là Phật Đạo hai nhà cực kỳ có kinh nghiệm.
Sau khi tiếng kêu của Oanh Oanh truyền đến.
Dường như trong trán Châu Trạch lưu chuyển một luồng bất mãn.
Có vẻ hơi không kiên nhẫn.
Dường như đang do dự.
Càng giống như đang giãy giụa.
Đến cuối cùng.
Anh ta buông lỏng bàn tay đang cầm lấy thiếu nữ ngăm đen ra.
Đi về phía hòa thượng chốc đầu.
Ngay từ đầu thiếu nữ ngăm đen có chút không dám tin tưởng.
Cứ thả bản thân mình đi như vậy?
Thoáng như vậy sao?
Căn cứ theo nguyên tắc đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết.
Thiếu nữ ngăm đen thấy hòa thượng chốc đầu còn đang ở bên kia phong ấn nữ cương thi, không hề phát hiện.
Cô ta ngay cả chào hỏi cũng không có đã trực tiếp chuồn đi.
Thậm chí cô ta không chút do dự lấy ra thứ đã dùng một lần khi đánh nhau với Oanh Oanh lúc trước, chuẩn bị cắn dược chạy trốn.
Nhưng Châu Trạch đã quay lưng đi chỉ nói khẽ:
- Già... ...
Sau đó anh ta dừng bước lại.
Ngẩng đầu.
Hít sâu một hơi.
Thiếu nữ ngăm đen dập đầu thuốc, tốc độ nhanh hơn.
- Già... ...
Châu Trạch cắn răng.
Sau đó hít sâu.
Thiếu nữ ngăm đen đã sắp chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt rồi!
Nặng nề mà thở ra một hơi.
Châu Trạch rất không tình nguyện vung tay lên.
Nhanh chóng nói:
- Cà phê.
Trong nháy mắt.
Năm sợi xích màu đen trực tiếp mọc lên từ dưới đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận