Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1223: Tôi muốn tất cả! (1)

- Vâng vâng vâng, là tôi sai rồi, là tôi sai rồi, tôi đã sai rồi.
- Chuyện này, chúng ta phải đồng thời phong tỏa tin tức, tuyệt đối không thể để cho người bên ngoài biết được, nếu không, mọi người đều là một chữ 'Chết', chúng ta đều là người từng chết một lần rồi, ai cũng không muốn ngay cả một cơ hội chuyển sinh cũng bị tước đoạt đúng không?
- Chúng tôi nghe anh, anh nói phải làm như thế nào thì làm như thế đó.
- Đúng đúng, nghe lời anh.
- Chúng tôi nghe anh.
- Được...
Người đàn ông mặc váy bắt đầu lần nữa trang điểm lại cho mình, đồng thời dùng giọng nữ nói:
- Truyền mệnh mệnh của bà bà, phong tỏa mọi liên lạc của sòng bạc với bên ngoài, trấn an cảm xúc của đám khách hàng đang ở trong sòng bạc, không thể để cho đám người trong sòng bạc nhận ra có chuyện gì không ổn.
- Chờ sau khi vị kia giải quyết hết tất cả mọi thế lực trong thôn xong, chúng ta lại ra mặt tiếp nhận hết tất cả mọi thứ của sòng bạc này!
- Nếu như... Tôi là nói nếu như... Nếu như vị kia bị giải quyết thì sao?
- Ha ha, vậy chúng ta sẽ dọn dẹp một vài thứ, chọn một bộ quần áo yêu thích nhất, chuẩn bị cùng nhau chết theo bà bà.
...
- Ông chủ, chúng ta cứ rời đi như vậy sao?
Oanh Oanh có chút không thể hiểu được.
Với quan hệ của cô ấy và ông chủ, không cần giống như lão đạo và luật sư An cố ý diễn vai phụ hay nịnh nọt gì đó, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi cái đó, có cái gì không nghĩ ra được cũng trực tiếp nói ra.
Đương nhiên rồi.
Loại cảm giác tự nhiên thuần túy phát ra từ nội tâm như thế này, đám người luật sư An và lão đạo muốn học cũng không học được.
Suy nghĩ một chút lại là vẻ mặt ngốc manh “Anh Anh Anh” kia, cay con mắt cay con mắt nha.
- Đi thôi.
Châu Trạch lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
- Nhưng con đường này, có lẽ không phải là đường quay về, haiz.
Oanh Oanh nhích gần về phía Châu Trạch một chút, cô ấy biết rõ nếu cứ tiếp tục đi về phía trước mà nói, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên phải đi gần sát một chút để dễ bảo vệ cho ông chủ.
- Ừm.
Châu Trạch đáp một tiếng, tiếp tục nói:
- Không còn cách nào nữa, ai bảo tôi là người bảo đảm chứ.
Mặc dù trước đó không biết chuyện, sau lại phải đến gánh chịu trách nhiệm như thế này, cho dù là vị Phủ Quân đại nhân không biết là đời thứ bao nhiêu kia làm việc cẩu thả như vậy, nhưng ngàn nói vạn nói.
Châu Trạch anh…
Quả thật thiếu Phủ Quân một phần nhân tình rất lớn.
Nếu như ban đầu không có phần chứng nhận quỷ sai này.
Châu Trạch anh đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không thể nào có được loại cuộc sống thoải mái nhàn hạ trời cao hoàng đế xa như thế này được.
Cho dù là vì vậy, trả một món nợ giúp người ta, ở trong lòng ông chủ Châu, ngược lại cũng có thể chấp nhận được.
Đương nhiên rồi, muốn anh dâng ra tuổi thọ sức sống gì đó, đó là chuyện không thể nào, thật ra thì, Châu Trạch cũng đã nhìn ra, người phụ nữ kia, hoặc là, cái kẻ nhìn giống phụ nữ kia, trên cơ bản, cũng không phải là muốn tuổi thọ của anh, hao hết tâm tư như vậy, trả một cái giá lớn như vậy để mời anh tới đây, càng giống với đang tìm một viện trợ từ bên ngoài hơn.
Được rồi.
Bất luận là bà ta muốn chơi trò xiếc gì.
Là mượn đao giết người, hay là đuổi sói diệt hổ.
Chính mình cứ tiến tới là được rồi.
Vị bên trong cơ thể ông chủ Châu kia không tin số mệnh, chính là người mắc bệnh trung nhị tiêu chuẩn.
Nhưng ông chủ Châu không giống vậy, nếu như tin tưởng vào vận mệnh có thể giúp cho anh thoải mái Cá Mặn mà nói, anh không ngại đi tin tưởng.
Cho nên.
Ông chủ Châu mới có thể để cho lão đạo đi dẫn người triển khai hạng mục đi chơi Thông Thành một ngày, mới có thể giữ một lão Trương không ngừng tỏa ra ánh sáng huy hoàng từ hóa thân chính nghĩa, chịu đựng ánh sáng chói mắt từ anh ấy mà giữ anh ấy ở bên cạnh mình.
Nếu đã viết tên của anh ở mục người bảo đảm.
Vậy thì đi xem thử một chút.
Nếu như chỉ là một trò đùa, thì cứ coi như xem một trò đùa đi, nhưng lỡ như không phải một trò đùa thì sao?
Cuộc sống mà, cho dù không có mong đợi gì, cũng phải nên tự tạo cho mình một kỳ vọng, nếu không cuộc sống này trôi qua thật sự tẻ nhạt biết bao nha?
Về phần nói, làm thế nào mà ông chủ Châu thấy được người phụ nữ kia có vấn đề, rất đơn giản, nếu trong nhà vẫn luôn có một người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ sống cùng.
Bạn nhìn cậu ta cũng đã hai năm.
Nếu như ngay cả chút trò lừa bịp giả gái này cũng không nhìn ra được, thật sự là đã phí thời gian mù mắt trong hai năm qua rồi.
Nghỉ chân, dừng bước.
Châu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn lên trên, phía trên có một tấm gương đồng rất lớn, trên gương đồng kết một tầng sương lạnh, Châu Trạch nhớ lại trên đường tới, cũng không có tấm gương này.
Oanh Oanh đưa tay, lau mặt gương một chút.
Trong gương, phản chiếu ra ảnh ngược của một cái thôn ở góc nhìn từ trên xuống.
Trong đống tuyết, một cái thôn vắng lặng, bên trong dường như không có bao nhiêu người ở, như thể duy nhất một điểm có thể thấy rõ ràng, chính là một ông lão đang ngồi ở cửa thôn, trong tay cầm ba cái lý gỗ đang chơi đùa.
- Lộc cộc lộc cộc ... Lộc cộc lộc cộc... Lộc cộc lộc cộc...
Xúc xắc không ngừng chuyển động ở bên trong lý gỗ, phát ra từng trận âm thanh giòn vang.
Tiếng động, rất gần rất gần.
Cúi đầu xuống.
Châu Trạch phát hiện lúc này bản thân đã đứng ở cửa thôn.
Dưới chân.
Là tuyết trắng xóa.
Mà ở vị trí cách mười mét trước mặt mình.
Ông lão ngồi dưới một gốc cây to, trên cái bàn gỗ ở trước mặt có đặt ba cái cốc gỗ.
Trong gương, ngoài gương, trong chốc lát đã hòa lẫn với nhau rồi.
- Đây là huyễn cảnh? - Oanh Oanh vừa nói xong lập tức giơ hai cánh tay lên, muốn mạnh mẽ xé rách nơi này.
Châu Trạch lại giơ tay lên.
Ra hiệu cho Oanh Oanh dừng lại.
Nói:
- Đây mới thật sự là Thiên gia thôn đi.
Đi về phía trước mấy bước, đi đến trước mặt của ông lão.
Ông lão mặc một chiếc áo bông rách, trước lỗ mũi treo hai chuỗi nước mũi trong suốt, gò má bị đông cứng phát xanh, lại phá lệ có vẻ cực kì có tinh thần.
Ngược lại không cảm thấy ông ta bẩn thỉu bao nhiêu, bởi vì mưa và tuyết, dường như chính là thứ có khả năng che phủ bẩn thỉu nhất trên đời này.
- Đã rất lâu rồi không có người ngoài đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận