Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 937: Dắt chó đi dạo! (2)

Luật sư An như thế này không phải là cố ý làm dáng nâng cao tinh thần.
Trước đây.
Còn có thể nói chẳng qua chỉ là nghi ngờ của anh ấy mà thôi.
Bây giờ.
Cơ bản anh ấy đã có thể xác định!
Doanh câu.
Chắc chắn đã tỉnh!
Nếu không mới vừa rồi ông chủ sẽ không hùa theo anh ấy mà đùa một chút, làm cho anh ấy lúng túng.
Tới tình huống hiện tại thì.
Ha ha.
Con chó đã đi lạc rất lâu của nhà bạn bỗng nhiên trở lại.
Làm sao có thể không dắt chó đi dạo làm nóng người một chút được chứ?
...
Giải Trãi lại giơ tay lên, chuẩn bị thu hẹp cái lồng lại một chút nữa, nhưng một khắc sau đó, trọng ngực của anh ta lại có một tia ánh sáng màu đỏ thấm ra.
- Tê...
Giải Trãi lại hít một hơi khí lạnh.
Lòng bàn tay đè xuống.
Đè chặt nơi mà bản thân vừa mới phong ấn.
- Chim khôn lựa cành mà đậu, mày vì anh ta mà liều đối phó với tao, đáng sao?
- Ông!
Rung động ở trên ngực, bắt đầu kịch liệt hơn, đây là câu trả lời của sát bút.
- Ha ha, tùy mày vậy, mày ở bên này kềm chế tao, nhưng với cục diện này, thì có ảnh hưởng gì?
Tình hình của anh ta đã tuyệt vọng rồi, pháp luật uy nghiêm sẽ trừng phạt anh ta, mày cũng phải chết theo anh ta?
- Răng rắc răng rắc!
Giải Trãi sửng sốt một chút.
Bởi vì phong ấn nơi ngực của anh ta, lại bắt đầu nứt ra.
Cây bút ngu ngốc này.
So với trong tưởng tượng của anh ta còn lợi hại hơn nhiều lắm!
Lại không nghĩ tới lúc trước sát bút bỏ qua doanh câu mà lựa chọn Châu Trạch, cũng đã chứng minh tính tình của nó rồi, giúp một con cá ướp mặn trấn áp chủ nhân của U Minh chi hải?
Chuyện đặc biệt này nếu không phải là sát bút chân chính nó cũng không làm ra được chuyện kiểu này nha!
Hơn nữa.
Người khác không biết được.
Nó còn không biết được sao?
Rốt cuộc là ai đã định nên cục diện?
Giải Trãi ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, một tay che lồng ngực của mình, một tay khác đưa ra phía trước.
- Pháp Tướng, câu hồn!
Nhưng mà.
Ngay trong nháy mắt anh ta vừa dứt lời.
Một tiếng mèo kêu bén nhọn truyền tới!
- Meow! ! ! ! ! ! !
Lầu một của tiệm sách, trận pháp màu đỏ vận chuyển nhanh chóng, từng đạo ánh sáng màu đỏ ép về phía cơ thể của Giải Trãi, cơ thể của Giải Trãi không thể không lui về phía sau mấy bước liên tiếp, cùng lúc đó, ngay cả nhà tù xiềng xích màu trắng mà anh ta vừa mới bố trí để giam cầm Châu Trạch, ở đây cũng chịu sự chèn ép ủa ánh sáng màu đỏ, bắt đầu dãn ra.
- Người và vật ở bên trong tiệm sách này, ngược lại đều rất có huyết tính.
Giải Trãi bình luận.
- Ầm!
Lại vào lúc này.
- Rống!
Tiếng gầm rống giận dữ từ phía bên lồng giam truyền tới.
Châu Trạch nắm lấy cơ hội này.
Thực sự gắng gượng phá vỡ được lồng giam vọt ra.
Lại trong khoảnh khắc liền đi tới trước mặt của Giải Trãi!
Tinh hồn của Giải Trãi này, quả thật mạnh hơn rất nhiều so với phân thân của Giải Trãi trước kia, những phân thân kia chỉ biết dùng sức mạnh đơn thuần, nhưng vị trước mắt này, còn có thể thi triển thuật pháp!
Nhưng không có cách nào.
Nơi này dù sao cũng là sân nhà của Châu Trạch anh.
Hơn nữa còn có thời gian chuẩn bị cho lão Trương, người đã được con đường của Đảng soi sáng.
Nếu như bị đánh gục một cách dễ dàng như vậy, Châu Trạch cũng cảm thấy quá mất mặt.
Vào giờ phút này.
Trên người Châu Trạch tràn đầy màu đen của sát khí, trong tròng mắt, tất cả đều là màu đen u ám đang lưu chuyển.
- Sức mạnh của cương thi này, có chút thú vị.
Giải Trãi lúc này, vẫn còn đang bình luận, đồng thời, trong mắt trái của anh ta, ánh sáng màu máu tiết ra ngoài, trong phút chốc đã tạo thành một vách ngăn màu đỏ giữ bản thân và Châu Trạch.
- Ầm!
Châu Trạch đập một quyền lên trên vách ngăn, vách ngăn vẫn không nhúc nhích!
Khóe miệng Giải Trãi giương lên.
Nghiêng đầu.
Trực tiếp lay động vị trí tâm trận.
Há miệng.
Phát ra một tiếng gầm nhẹ:
- Mày dám!
- Meow! ! ! ! ! ! ! !
Thân hình Hắc Miêu hiện ra.
Hồn thể bắt đầu không ngừng bị dày xéo lôi kéo, tựa như bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan biến.
Tuy nói sát bút còn đang không ngừng hành hạ bên trong cơ thể, nhưng Giải Trãi vẫn biểu hiện ra một loại tư thế tất cả đều bị nắm ở trong lòng bàn tay như trước.
Ngồi ở vị trí quá cao quá lâu.
Thực sự không xuống được.
- Thú vị thì có thú vị, nhưng lâu, cũng phải phát chán.
Giải Trãi cảm khái.
Châu Trạch bỗng nhiên cười một tiếng.
Trầm giọng nói:
- Được, tôi cho anh thú vị.
- Ông!
Châu Trạch lẩm bẩm.
Từng đạo phù văn bắt đầu xuất hiện.
Khí tức thượng cổ truyền tới.
Vách ngăn màu đỏ mà Giải Trãi vừa mới tạo ra lúc trước, ở trước mặt Phù Văn, bắt đầu trực tiếp vặn vẹo.
Giải Trãi bỗng nhiên ngẩng đầu.
Khiếp sợ nhìn Châu Trạch.
- Là Cổ Phù?
- Thú vị không?
Châu Trạch đánh một quyền xuống.
Vách ngăn màu đỏ vỡ vụn.
Cả quyền đụng vào trên người của Giải Trãi.
- Ầm!
Giải Trãi bị Châu Trạch đặt ở dưới người.
Châu Trạch giơ lên nắm tay.
Siết chặt.
Đập về phía mặt của Giả Trĩ!
- Ầm!
Đầu của Giải Trãi, cũng chính là mặt của lão Trương, ở dưới một quyền này, trực tiếp bị đập lún xuống sàn nhà, bốn phía, cũng xuất hiện từng vết nứt chung một mối.
- Đáng tiếc, vốn còn muốn cho anh biết một chút như thế nào là thú vị, nhưng hiện tại xem ra, không cần nữa rồi.
Châu Trạch đưa tay, chộp tới vị trí ngực của Giải Trãi, anh muốn xé nát phong ấn của Giải Trãi, trợ giúp sát bút trấn áp Giải Trãi, từ đó để cho lão Trương đạt được quyền nắm giữ bộ thân thể này một lần nữa.
Chẳng qua là.
Ngay vào lúc tay Châu Trạch vừa mới chạm tới nơi đó.
Vị trí vốn là ngực bỗng nhiên bị hòa tan.
Máu thịt.
Xương cốt.
Mọi thứ vân vân.
Gần như đều biến thành chất lỏng.
Lại trong khoảnh khắc rót ngược đến trên người của Châu Trạch, trong phút chốc ngưng tụ lại lần nữa.
Mặt của Giải Trãi dán rất gần rất gần với mặt của Châu Trạch.
Đồng thời.
Một đạo hoa văn pháp luật bắt đầu bung ra, hoàn toàn phong ấn tứ chi bách hài của Châu Trạch, ngay cả sát khí trong cơ thể cũng lâm vào trạng thái lưu chuyển trì trệ!
Mặt của Giải Trãi tiến tới trước mặt của Châu Trạch.
Trên mặt mang theo khinh thường nhạt nhạt.
Dùng một loại giọng điệu giễu cợt nói với Châu Trạch:
- Dù không biết là làm sao mà được, để cho anh lấy được một ít truyền thừa ở trên Cổ Phù này, nhưng có câu nói, không biết anh đã nghe nói qua hay chưa.
Câu nói kia.
Nói là.
Thịt chó, chung quy không thể thành món chính được.
- ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận