Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 205: Thỉnh Thần thượng thân! (1)

Thật ra, sức chiến đấu của võ sĩ này cũng không phải quá mạnh, đương nhiên, thân pháp cùng kinh nghiệm của hắn lại vô cùng phong phú, cho nên trong lúc giao thủ hắn thường có thể chiếm được tiên cơ. Nhưng thế công của hắn lại chỉ tạo thành những thương tổn không quá nghiêm trọng.
Tiểu loli rất tự tin bản thân mình có thể quần nhau với hắn, mà mỗi lần Bạch Oanh Oanh bị đánh trúng cô ấy lại dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể cứng rắn chịu đựng những tổn thương kia, rất nhanh lại có thể lần thứ hai xông lên tiếp tục chiến đấu, Spider-Man cũng có thể đánh được tới mức có tiến có lùi.
Thế nhưng điều quan trọng nhất là, thứ bọn họ đang đánh chỉ là một chiếc áo giáp binh lính thường khoác, áo giáp vốn chỉ là đồ phòng ngự của binh lính, hiệu quả duy nhất của nó chính là triệt tiêu một phần tổn thương, trên thực tế cũng không phải không có biện pháp xuyên qua áo giáp thậm chí là trực tiếp công kích binh sĩ kia bất chấp áo giáp.
Chỉ có điều.
Võ sĩ trước mắt.
Vốn không có máu thịt.
Không tồn tại.
Giống hệt như có một đám không khí đang chống đỡ bộ áo giáp võ sĩ màu đen này tiếp tục chiến đấu, cho nên mỗi lần mấy người Bạch Oanh Oanh công kích đều chỉ có thể rơi vào trên áo giáp, đưa đến hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
Trừ phi có thể xé rách hoặc đánh nát áo giáp này trong nháy mắt. Thế nhưng từ năm trăm năm trước áo giáp này vốn đã không phải phàm phẩm, lại thêm năm trăm năm tẩm bổ nó đã sớm vượt khỏi phạm vi cứng rắn của một chiếc áo giáp bình thường. Muốn trực tiếp nổ nát nó thật sự là quá khó khăn.
Cũng bởi vậy, cho dù hiện tại tên võ sĩ này lấy một địch ba, nhưng hắn vẫn có thể đánh tới mức không hề rơi vào thế hạ phong như trước.
- Phong ấn chặt hắn!
Tiểu loli quay qua hô một câu với Bạch Oanh Oanh cùng Spider-Man, hiện tại cô bé chỉ còn cách lui về sau trước tính toán phương pháp khác, bởi vì nếu không phải cô bé vẫn ở sau lưng cố ý ngăn cản, sợ rằng tên võ sĩ này đã sớm tìm được cơ hội hủy diệt bức tượng Tào Đỉnh rồi.
Một tên đã khó gặm như vậy, nếu lại có thêm hai người đi ra, chắc chắn cục diện nơi này sẽ triệt để điên đảo.
Bạch Oanh Oanh gật đầu, sau đó lần thứ hai xông tới, lần này Spider-Man cùng Bạch Oanh Oanh lấy tốc độ giống nhau cùng phối hợp tấn công hắn từ hai phương hướng khác nhua.
Đao của tên võ sĩ bị cuốn lấy, mũi đao trực tiếp đâm vào vị trí bắp đùi Spider-Man, sau đó nhanh chóng cắt thẳng lên trên, toàn bộ quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, vô cùng dứt khoát.
Trên người Spider-Man gần như đã bị chém ra một cái khe, anh ta bắt đầu lùi lại, cuối cùng suy sụp ngồi trên mặt đất, quần áo của Spider-Man cũng bị cắt rách nát rơi đầy trên mặt đất, ở vị trí vết thương còn có nước mủ tanh hôi không ngừng tràn ra, nhìn mà phát sợ.
Ánh mắt Bạch Oanh Oanh ngưng lại, không biết vì sao, cô ấy nhận ra được dường như thực lực của võ sĩ này đã tăng mạnh so với thời điểm mới giao đấu.
Cảm giác này rất nhanh đã được nghiệm chứng.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Võ sĩ đánh ba quyền với Bạch Oanh Oanh, chính hắn ta còn đang bất động, Bạch Oanh Oanh thì ngược lại hoàn toàn, cô ấy không ngừng lui về phía sau. Chưa dừng lại ở đó, gần như ngay sau đó, võ sĩ lại xuất hiện ở sau lưng Bạch Oanh Oanh, tốc độ quá mức nhanh chóng, lại tiếp nữa là một đao chém ngang.
- Ông!
Đao phong va chạm với Bạch Oanh Oanh tạo thành mấy tiếng cọ xát chói tai, Bạch Oanh Oanh bị đánh bay ra ngoài, sát khí trên người cô ấy cũng đang không ngừng tiêu tán, sau khi Bạch Oanh Oanh ngã xuống đất cũng không thể nhanh chóng đứng lên giống như trước nữa, cô ấy chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, hai tay cố sức chống lấy thân thể của mình, có vẻ rất khó chịu.
Dưới mũ giáp phảng phất như có một đôi tròng mắt đỏ bừng đang nhìn chằm chằm tất thảy mọi thứ, sau đó, võ sĩ tiếp tục gia tốc, trực tiếp xông về phía tiểu loli trước mặt.
Tiểu loli rất lúng túng, cô bé có thể tránh né nhưng phía sau cô bé chính là điêu khắc của Tào Đỉnh, cô bé rất ghét loại cảm giác không có đường lui này, nói cho cùng, không phải ai cũng có dũng khí và nguyện ý đi làm anh hùng.
Nhưng vào đúng lúc này, cô bé vẫn dang hai tay ra, hai chân kiễng lên, đầu lưỡi bay ra ngoài, cùng với đó là một vòng xoáy màu đen cuốn ra.
- Bá! Bá! Bá!
Mỗi lần đao võ sĩ chém xuống thân thể của tiểu loli lại rung động theo một lần, nhưng cô bé vẫn không lui về phía sau.
Quan trọng nhất là.
Bỗng nhiên cô bé kinh ngạc phát hiện, thực lực của võ sĩ trước mặt giống hệt như kẻ đang ngồi trên cầu treo, ngay từ đầu là bằng phẳng, sau đó đột nhiên lên cao, từ đó mới có thể đánh bại Spider-Man cùng Bạch Oanh Oanh trong phút chốc, thế nhưng vào lúc này, dường như thực lực của hắn lại giảm xuống.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Nhìn chuẩn cơ hội này, Hứa Thanh Lãng cầm hộ tâm kính xuất hiện, cậu ta rất rõ ràng, lấy thực lực của cậu ta khó có thể tạo thành tác dụng rõ ràng khi giao phong chính diện, cho nên cậu ta dứt khoát đứng bên cạnh chọn đúng thời cơ để ra tay.
Không thể không nói, Hứa Thanh Lãng lựa chọn khoảnh khắc này thật đúng là không tệ.
Hộ tâm kính trực tiếp dính vào trên người áo giáp, khiến thân thể võ sĩ run bắn lên như người bị điện giật, nhưng ngay sau đó đột nhiên đao võ sĩ tự động xoay người, nhìn thẳng về phía Hứa Thanh Lãng.
Cho dù trước đó Hứa Thanh Lãng có phòng bị, sau khi đánh một kích này thành công xong nhanh chóng lựa chọn lui về phía sau, nhưng cậu ta vẫn bị đao cương quét trúng, thân thể vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung, bay thẳng tới bên ngoài hố sâu. Cũng may khi rơi xuống cậu ta rơi thẳng lên trên ghế sa lon, nếu không sợ rằng chỉ một lần ngã này có thể trực tiếp lấy mạng cậu ta.
Lão đạo lập tức bò qua kiểm tra tình huống của Hứa Thanh Lãng, thấy cậu ta bất tỉnh nhân sự, lập tức lấy tay tát vài cái lên mặt Hứa Thanh Lãng.
- Tôi còn chưa chết. - Hứa Thanh Lãng khó khăn mở miệng nói.
- Mẹ nó, thằng này thật khó gặm, chúng ta nhiều người như vậy mà không thể đánh thắng một mình hắn.
Lão đạo ló đầu nhìn xuống phía dưới, phát hiện tiểu loli còn đang giằng co với võ sĩ, mà một khi tiểu loli bại trận cũng đồng nghĩa với bọn họ thật sự xong đời.
- Ông xuống hỗ trợ đi.
Hứa Thanh Lãng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, nơi ấy xuất hiện một vết thương, thật ra tình cảnh mới vừa rồi rất hung hiểm, nếu bản thân mình mà lui về phía sau muộn một chút thôi, sợ rằng bản thân mình đã bị thanh đao kia chém ngang eo.
- Cậu đừng nói chuyện, cậu đang bị thương, không thể nói nhiều. - Lão đạo rất nghiêm túc nói.
Hứa Thanh Lãng vừa dùng tay bịt miệng vết thương để máu không bị trào ra quá nhanh, vừa dùng tay kia gắt gao nắm chặt cánh tay lão đạo, lại còn nhìn lão chằm chằm.
Lão đạo bị trừng tới rất mất tự nhiên.
Mẹ.
Mấy người còn không biết trình độ của tôi là thế nào sao?
Kêu tôi xuống đó?
Lão đạo thật sự không muốn xuống chút nào.
- Ông biết thỉnh Thần không? - Hứa Thanh Lãng mở miệng hỏi.
- Ách, trước đây đã từng chơi đùa, nhưng đó chỉ là lừa bịp người ta thôi. - Lúc này lão đạo cũng không ngại vạch trần bản thân.
Hứa Thanh Lãng lấy ra hai lá bùa rất nhỏ từ trong túi áo của mình, hai lá bùa này không lớn hơn lá bùa của lão đạo bao nhiêu.
- Dán nó lên gáy ông, đi thỉnh Thần phụ thân thử xem!
- Có tác dụng không vậy? - Hiển nhiên lão đạo không tin tưởng lắm.
Công cụ đơn giản, thao tác đơn giản, quy trình đơn giản.
Thỉnh Thần dễ dàng như vậy sao?
Vậy cái đám thần côn trên đường kia còn cần phải gạt người sao?
- Hiện tại âm khí nơi này rất nặng, nhiều quỷ, ông chỉ cần tùy tiện mời một người phụ thân chí ít cũng giỏi đánh đấm hơn ông bây giờ.
Hứa Thanh Lãng nói xong những lời này lại nặng nề ho khan vài cái, ho ra vài búng máu.
Lão đạo hé miệng dường như đang do dự. Lão đạo là người sợ chết, thực sự rất sợ chết, hơn nữa biện pháp thỉnh Thần đơn giản như vậy nói dễ nghe thì là thỉnh Thần, nói khó nghe một chút thật ra chính là tùy tiện để một tiểu quỷ gần đó phụ thân vào mình, kích thích tiềm lực của mình, đương nhiên cũng sẽ mang tới ảnh hưởng vô cùng đáng sợ cho mình.
Nhưng ngay lúc này, rõ ràng lão đạo có thể nhìn thấy tiểu loli đang đánh nhau phía bên kia bỗng nhiên quỳ một gối xuống, khóe miệng tràn máu, hiển nhiên, cô bé đã sắp không thể chống đỡ nổi nữa.
Điều lão đạo càng rõ ràng hơn là một khi tiểu loli bại lui, như vậy cho dù võ sĩ kia có thể đánh vỡ bức tượng điêu khắc hay không, bản thân mình cũng xong đời.
Ông chủ giỏi đánh đấm nhất.
Hết lần này tới lần khác còn đang ngủ say!
Lúc này trong lòng lão đạo hiện lên một loại cảm giác "phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn" (1), nhưng vẫn nghe lời Hứa Thanh Lãng lần lượt dán hai lá bùa cậu ta đưa cho mình lên ót.
(1) Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn: Đây là hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác với các bạn đi tiễn mình khi ở bờ sông Dịch - biên giới nước Triệu. Lúc này Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng và biết chắc rằng đã đi là sẽ chết. Ý chỉ dẫu biết một đi không trở lại, nhưng vẫn không thể không đi.
- Mời đại tiên phụ thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận