Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 419: Dưỡng khấu tự trọng

Luận hành vi chuẩn tắc quỷ sai có gì khác so với cảnh sát chân chính, thật ra chỉ cần nhìn loại biện pháp ứng đối này là có thể phân biệt được một cách rõ ràng.
Cảnh sát không thể nào mạnh mẽ bức bách phần tử phạm tội đi vào nơi có mật độ nhân khẩu cao như trong trường đại học, sau đó chờ hung thủ lại gây án thì mới đi bắt người.
Tuy nói theo mấy năm nay, việc duy trì liên tục không ngừng khuếch trương chiêu sinh đại học, cái từ "sinh viên" này đã xuống dốc, bị giảm giá trị đi, nhưng mặc kệ giảm thế nào, mang theo cái mác "sinh viên" vẫn có thể khiến công chúng chú ý.
Nhưng quỷ sai lại không có khái niệm này, bọn họ không chú ý tới chuyện liệu sẽ có người nào phải hy sinh vì hành động này của bọn họ hay không, chuyện bọn họ phải làm chỉ đơn giản là khiến ảnh hưởng của sự kiện linh dị này nằm trong tầm khống chế.
Cho dù vật kia lại giết thêm một người nữa trong trường đại học, chỉ cần có thể bắt nó, khiến nó không cách nào tiếp tục làm xằng làm bậy, coi như đã kết thúc trách nhiệm của bản thân mình.
Ngươi rất khó có thể nói với một nhân viên làm việc trong lò mổ rằng con heo này đáng yêu tới mức nào, Kawaii tới mức nào.
Cũng giống vậy.
Ngươi cũng rất khó có thể khiến quỷ sai mỗi ngày tiễn vong hồn xuống địa ngục đi nhận thức ý nghĩa của bốn chữ "mạng người quan trọng."
Cho dù là sinh viên hay là tên khất cái, ở trong mắt đại đa số quỷ sai, bọn họ không có gì khác nhau cả, sau khi chết đi cũng đều biến thành tích điểm thôi.
Đêm xuống.
Nhưng trong trường đại học vẫn có người đến người đi tấp nập như cũ.
Đối với các học sinh.
Cuộc sống về đêm.
Giờ mới bắt đầu.
Trên bãi tập đèn đuốc sáng trưng, Trịnh Cường và mấy sinh viên cùng chơi bóng rổ. Anh ta thực sự rất thích chơi bóng rổ.
Châu Trạch ngồi trên ghế dài bên bãi tập, ngồi bên cạnh Nguyệt Nha.
Cổ Hà và vị tên Lý Sâm kia còn đang ở trong sân vận động, cũng không ở phụ cận.
Hiện tại việc bọn họ cần phải làm thật ra chính là không cần làm gì.
Phải đợi khi vật kia không ức chế nổi bản năng của mình, lần thứ hai xuống tay với con mồi, bọn họ mới có thể phát hiện vị trí chính xác của vật kia.
- Anh uống không?
Nguyệt Nha đưa ly trà sữa mình mới uống cho Châu Trạch. Trà sữa vị khoai môn, còn bỏ thêm đá.
Châu Trạch lắc đầu.
- Anh ghét ống hút tôi đã dùng qua à?
Nguyệt Nha vừa mỉm cười vuốt mái tóc bên tai mình vừa nói. Có thể nói rằng, nếu nữ sinh đã nói như vậy, khẳng định nam sinh sẽ xấu hổ ngượng nghịu mà cầm lấy trà sữa uống một ngụm.
Nhưng.
Châu Trạch gật đầu.
- ... ... - Nguyệt Nha.
Hôm nay không trò chuyện nổi nữa.
Ánh mắt Châu Trạch do dự đảo quanh, tuy anh biết làm như vậy chẳng khác nào không công, vì trường đại học lớn như vậy, hiện tại nơi mình có khả năng nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Nhưng nếu anh có thể phát hiện vết tích của vật kia trước khi nó ra tay, sớm bắt nó một chút, có thể sẽ bảo vệ được một sinh mệnh hoạt bát.
Không phải ông chủ Châu trách trời thương dân.
Trong lúc chính mình đủ khả năng làm chuyện tốt.
Làm một lần thì có làm sao.
Trịnh Cường ném một quả bóng ba điểm trúng mục tiêu, kết thúc trận đối kháng loại nhỏ này. Mấy sinh viên mời anh ta cùng đi ăn xiên nướng, nhưng bị anh ta cự tuyệt.
Đi tới bên này, cầm lấy trà sữa của Nguyệt Nha, xé mở bao bì trên miệng ly, trực tiếp dốc ngược lên uống.
- Ha ha, thoải mái!
Trịnh Cường nhìn nhìn Nguyệt Nha, sau đó lại nhìn nhìn Châu Trạch bên cạnh, cười nói:
- Làm nhiệm vụ thì cũng phải tán gái chứ?
Nguyệt Nha liếc qua Trịnh Cường: - Ai cần anh lo?
- Muốn trêu chọc thì cũng phải trêu chọc kiểu người như tôi đây này, tên mặt trắng ấy làm sao có thể kéo dài như tôi được chứ?
- Cút.
- Ha ha.
- Đừng cho là tôi không biết, đời trước anh hít thuốc phiện quá liều mà chết.
- Vậy cô cũng đừng cho là tôi không biết, đời trước cô đã là phụ nữ hơn năm mươi tuổi, đời này còn giả trang non tơ cái gì, nếu cô muốn đùa thật còn không bằng tìm tôi, dù sao thì thân thể hai ta cũng phù hợp, đừng tưởng tượng tới những người khác nữa, chuyên chú phát tiết vẫn là chuyện đơn giản.
Trong đầu Châu Trạch đang ngồi bên cạnh hiện lên một tấm hình anh đã nhìn thấy trên tạp chí lúc trước.
Trong tấm hình một nam một nữ đang hôn môi.
Nam đang suy nghĩ: Người đẹp nhân tạo?
Nữ đang suy nghĩ: Anh chàng bong bóng?
Đặt ở trước mặt hai người này, thật đúng là chuẩn xác.
Dù sao quỷ sai cũng là một tồn tại không thể cân nhắc theo độ tuổi thật, tỷ như tiểu loli nhà mình.
Cũng may cô ấy là tiểu loli, nếu như cho cô ấy thân thể của một mỹ nhân thành thục, có trời mới biết hiện tại phòng sách sẽ biến thành bộ dáng gì.
Lúc này, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh bỗng kéo tới.
Trịnh Cường và Nguyệt Nha còn đang trêu đùa nhau cũng lập tức nghiêm nghị.
Châu Trạch cũng khẽ nhíu mày.
Lúc này chỉ mới vừa vào đêm không bao lâu.
Vật kia.
Đã không nhẫn nại được sao?
Nói xác thực hơn.
Là lại có người phải xui xẻo sao?
Khi bọn họ phát hiện được.
Đồng nghĩ với đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản.
Vẫn là.
Chết!
... ...
- Lần này hẳn chúng ta sẽ bắt được đúng không? - Lý Sâm vừa chạy vừa hỏi Cổ Hà đang bên người.
Cổ Hà gật đầu.
Con cá nuôi cho mập, nên bắt.
- Quỷ sai Thông Thành này giỏi làm giá thật, hơn nữa tôi cảm thấy anh ta còn hơi bất mãn với chuyện chúng ta khống chế con quỷ kia, dồn nó vào trong trường học này.
Lý Sâm thuận tiện thọc một đao lên lưng Châu Trạch.
Trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu người thích hại người lợi mình.
Cái loại người thích hại người lợi mình này, ngươi còn có thể hiểu được.
Nhưng cái loại người thích hại người mà không lợi mình thì thực đáng sợ.
- Anh ta là quỷ sai Thông Thành, bình thường có một số quỷ sai ưa thích tràn đầy tình thương phụ mẫu như thế. - Cổ Hà lại có vẻ rất bình tĩnh với chuyện ấy.
Trên thực tế, ban đầu vật kia xuất hiện ở Hàng Châu, nhưng bị Cổ Hà đuổi chạy.
Lúc đó, Cổ Hà có cơ hội bắt nó, nhưng cuối cùng anh ta lại để nó lợi dụng sơ hở trốn đi.
Từ đó mới dẫn tới vật kia không ngừng dây dưa ở Tô Châu, Vô Tích thậm chí ở Hoài An.
Cổ Hà thân là bộ đầu, cho dù là thủ đoạn hay thực lực, anh ta đều có ưu thế hơn nhiều so với đám quỷ sai, một lần lọt lưới còn có thể nói là ngoài ý muốn, khiến nó trốn mất. Thế nhưng liên tục vài lần đều để nó trốn thoát, anh ta cũng có chút không tiện nói thành lời.
Chuyện này cũng giống như phiên trấn thời cổ đại thích... dưỡng khấu tự trọng.
Khiến vật kia giết nhiều thêm vài người, tích lũy nhiều thêm một số khoản nghiệt, nuôi to mập một chút, cuối cùng tự mình ra tay giải quyết nó có thể thu được càng nhiều tích điểm hơn.
Đương nhiên.
Hết thảy những chuyện này đều phải nằm trong phạm vi anh ta có thể thao túng khống chế được, không thể chơi đùa quá, nhất định phải nằm trong giới hạn âm ty ngầm đồng ý, không thể quanh quẩn ở nơi đi quá giới hạn. Một khi quá giới thật, đồng nghĩa với cái được không bù đủ cái mất.
Lần này.
Cổ Hà dự định thực sự giải quyết hết vật kia.
Nếu còn tiếp tục đuổi theo nữa.
Mình cũng khó thoát can hệ.
Không làm tròn trách nhiệm.
- Chờ sau khi làm xong chuyện này, phải cẩn thận hỏi thăm phương pháp ẩn giấu hơi thở của anh ta mới được. - Lý Sâm lẩm bẩm, coi như đang nhắc nhở.
- Chuyện này là đương nhiên, đợi sau khi mọi chuyện được giải quyết, tôi cũng muốn đi hỏi.
Nhiều khi liên hợp giữa các quỷ sai trông giống như một đám ô hợp, hoặc có lẽ là không phải "giống", mà nó vốn là một đám ô hợp.
Hai người cùng nhau chạy tới giảng đường B.
Ngẩng đầu.
Cổ Hà nhắm mắt lại cảm giác, lập tức nói:
- Ở tầng thứ tám và tầng thứ 9.
Lý Sâm dùng mũi hít hà, trên mặt lộ ra thần sắc say mê, nhưng rất nhanh anh ta đã giựt mình tỉnh lại, đồng thời khóe miệng còn lộ ra nụ cười mỉm, nói:
- Xem ra, lần này thật sự có thể bắt được tên ấy rồi.
... ... ...
Ba người Châu Trạch, Trịnh Cường Nguyệt Nha cũng đang chạy nhanh, nếu như tốc độ chậm, ăn phân cũng không còn nóng nữa.
Phân phối tích điểm theo lao động, nếu như từ đầu tới đuôi mình không lộ diện, điều đó đồng nghĩa với cơm hộp cũng không có mà lĩnh chớ nói chi là tích điểm.
Cho dù đứng ở bên cạnh, hô hào "666" cỗ vũ người khác.
Có lẽ cũng kiếm được một ít an ủi.
- Hơi kỳ quái. - Trịnh Cường mở miệng nói: - Tôi vốn tưởng rằng chúng ta còn cần thiết trí trận pháp gì đó, mỗi người một chức vị mà bắt nó, kết quả chúng ta chỉ cần ngồi trong trường học đợi, cảm ứng được khí tức mọi người cùng lên, chiến thuật thật là xù xì.
- Chỉ cần có thể có hiệu lực là được rồi. - Nguyệt Nha nói.
- Nếu như vậy có thể có hiệu lực, vì sao trước kia tên Cổ Hà bộ đầu ở Hàng Châu và hai người chúng ta liên tục thất thủ? - Trịnh Cường hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Nguyệt Nha im lặng một hồi.
- Nếu như lần này anh ta đã tụ tập chúng ta qua đây, nghiên cứu chiến thuật, đối sách gì đấy nhiều một chút, có lẽ tôi sẽ không hoài nghi. Nhưng anh ta cứ để chúng ta cùng lên như vậy, mục đích là gì, quá rõ ràng rồi.
- Chuyện này đồng nghĩa với anh ta muốn chúng ta cùng lên một lúc, anh ta ăn thịt, cho chúng ta húp chút nước, chút nước canh kia là của chúng ta.
- Mẹ nó.
- Tới đẳng cấp như bộ đầu rồi thật giỏi màu mè, cao hơn chúng ta một bậc. Trong khi chúng ta còn đần độn ở nhà đợi quỷ tới cửa, người ta đã học được cách quét kinh nghiệm hợp lý.
Châu Trạch có thể nghe hiểu ý của Trịnh Cường.
Dù sao.
Bên cạnh anh còn có luật sư An.
Hiện tại hai người chơi trò màu mè này còn khoa trương hơn cả tên Cổ Hà kia, thân là quỷ sai hai người trực tiếp chơi trò buôn lậu.
Nhưng kiểu cố ý lấy sinh mệnh người đi nuôi quỷ, nuôi tích điểm cho mình như Cổ Hà, hẳn ông chủ Châu sẽ không làm.
Một là quá phiền phức.
Không ngừng chạy đi chạy lại khắp nơi, quá mệt.
Thứ hai là lương tâm của anh không yên.
Rốt cục.
Ba người cũng đi tới giảng đường B.
Dường như thang máy đã xảy ra vấn đề gì đó, ngừng hoạt động.
- Đi thang bộ, mau! - Trịnh Cường hô lên: - Đừng để một ngụm canh cuối cùng cũng biến mất.
... ... ...
Giảng đường B, tầng thứ tám, trong phòng học BJ 805.
Đã qua thời gian tự học.
Nhưng trong phòng học còn có một số học sinh chưa rời đi.
Anh ta ngồi ở trong góc trong cùng, ở hàng cuối cùng phòng học.
Có thể nói rằng, thông thường trong giảng đường, những sinh viên ngồi mấy hàng ghế giữa phía trước đều là học bá, sinh viên ngồi ở hàng ghế hai bên thường là sinh viên tới chậm, vào trễ, sau khi đi vào tranh thủ thời gian ngồi xuống.
Mấy hàng cuối cùng là loại ngủ bù, ở giữa đám người lại là căn cứ của đám cá muối.
Đèn trong phòng tự học vẫn còn sáng.
Trên bàn trước mặt anh ta có bày một chồng sách thật dày.
Bút.
Máy tính.
Đủ loại tư liệu tràn đầy.
Từ bên ngoài nhìn vào, thậm chí là đứng ở phía trước phòng học nhìn về phía anh ta.
Nhìn thế nào cũng thấy như anh ta đang nghiêm túc giải đề.
Nhưng trên thực tế.
Trong đống sách có để một chiếc điện thoại di động, còn có năm nguồn sạc dự phòng.
Trong điện thoại đang mở video không thích hợp cho trẻ nhỏ, anh ta đeo tai nghe điện thoại, còn đang nghe.
Quan trọng nhất là.
Khi anh ta đang xem video này.
Hoàn toàn không ấn tua nhanh.
Anh ta trực tiếp xem từ lúc người đẹp mới bắt đầu chia bài.
Cho tới tận cùng video! ! !
Ở phía dưới.
Anh ta cầm một chiếc cốc xám.
Anh ta gấp gáp.
Anh ta khẩn trương.
Anh ta bàng hoàng.
Anh ta khinh thường.
Cho dù trên cốc màu xám đã không ngừng nhỏ máu tươi.
Cho dù dưới chân anh ta đã đọng lại từng bãi từng bãi máu.
Anh ta vẫn hồn nhiên không cảm giác được như trước.
Sau khi kết thúc một bộ.
Bản năng khiến anh ta ấn mở bộ tiếp theo...
(1) Dưỡng khấu tự trọng: cố tình không chiến đấu hoặc cố tình giữ gìn lực lượng phe địch, khiến sự tồn tại của bản thân trở nên quan trọng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận