Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1249: Kinh hoàng!

Căn phòng bệnh vốn còn đang tính là rộng rãi, sau khi thêm một cái giường, rồi lại thêm hai cái.
Bốn cái giường rồi, cũng bắt đầu có chút chen chúc rồi.
Chuyện này khiến cho cái giường bệnh này gần như là bị đẩy sát vào nhau.
Đám bác sĩ y tá thu xếp nơi này ổn thỏa xong, nên tan việc đều lập tức tan việc, cũng chỉ còn một mình Phương Phương phụ trách gác đêm, đợi sau khi bộ phim mà cô ấy đang cày kết thúc, cô ấy cũng sẽ đi ngủ.
Lão đạo ngồi ở trên ghế ở góc giường bệnh.
Mở bàn tay phải vừa mới cầm dao của mình.
Nhìn đi.
Nhìn lại.
Luôn có loại cảm giác áy này rằng chính bản thân vừa mới giết người.
Thật ra thì.
Lão đạo cũng không ngốc như vậy.
Nhất định là người gửi hàng chuyển phát nhanh cho ông ta có vấn đề.
Nhưng cho dù có vấn đề đến thế nào đi nữa.
Cũng không thể chối bỏ được chuyện ông ta vừa một cho một vị trong đó một dao ngay trên ngực.
Tiện tay nha.
Phi.
Thật sự là tiện tay đấy.
Mở thùng hàng chuyển phát nhanh một cách đàng hoàng thì sẽ chết hay sao chứ!
Câu Tân tựa vào trên giường bệnh.
Bây giờ giường của anh ta đã bị chuyển đến sát trong cùng, dựa sát vào vách tường, nhìn về phía phải, là ba chiếc giường bệnh, ánh mắt, trong mông lung, trong mơ hồ, dường như đó cũng là bóng dáng cả bản thân nửa năm về trước.
Bởi vì lão đạo chẳng qua chỉ là một người bình thường.
Cho nên cảm ứng không ra.
Nhưng Câu Tân thì khác.
Trong nháy mắt Khánh được đưa tới kia.
Anh ta đã có thể cảm ứng được khí tức không tầm thường từ trên người Khánh.
Bây giờ.
Hai người mới được chuyển vào phòng bệnh kia.
Bọn họ, về mặt khí tức.
Không kém Khánh một chút nào!
Câu Tân bỗng nhiên có một loại cảm giác.
Cho dù là có làm pin.
Bản thân vẫn đã bị mất giá.
Trước đó.
Là một mình anh ta phát điện.
Hiện tại.
Có ba cục pin công suất lớn.
Anh ta lại thật sự chỉ là một đàn em thôi…
Tuy nói bị ép làm pin rồi, trong lòng lại còn có tâm tư đi tranh sủng, chuyện này khiến người ta cảm thấy xuất hổ, nhưng ý niệm này lại không thể khắc chế được mà cứ muốn chạy theo hướng đó, bản thân anh ta cũng không khống chế được.
Ngoài ra.
Lúc Câu Tân dè đặt len lén liếc mắt nhìn lão đạo đang ngồi trong góc một phen.
Trong lòng anh ta có chút phát run.
Cái tiệm sách này.
Đang dự định điểu thương hoán pháo*.
(*nghĩa đen: đổi súng bắn chim thành đại súng, ý chỉ gia tăng công suất, thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp)
Thăng cấp thành nhà máy năng lượng nguyên tử luôn sao!
Bởi vì nguyên nhân vị trí của lão đạo, nên ông ta không thấy được vị trí của Khánh.
Cho nên khoảng thời gian này, đôi mắt Khánh vẫn trợn trừng.
Trong mắt.
Lộ ra sự hoảng sợ sâu sắc.
Làm sao có thể.
Lương và Hữu.
Sao lại đều đến nơi này chứ?
Không phải là bọn họ đi bắt Phủ Quân rồi sao.
Làm sao lại bị đưa tới nơi này.
Hơn nữa còn bất tỉnh nhân sự nữa.
Lại còn lấy phương thức bị gửi chuyển phát nhanh mà bị gửi đến nơi này!
Lương và Hữu là của đồng đội của cô ta, đội cấp độ Ất này, có ba người, chính là ba người bọn họ!
Bây giờ.
Vâng.
Ba vị đại nhân vật trong đội cấp độ Ất.
Vào lúc này, lại tề tựu đông đủ trong một căn phòng bệnh nho nhỏ thế này!
Lần đầu tiên.
Rốt cuộc Khánh đã ý thức được.
Người đàn ông mới vừa mới ăn cơm heo quay đến rất ngon lành ở trên giường kia.
Dường như anh ta thực sự nói không sai.
Cái tiệm sách ở bên cạnh kia.
Có vấn đề!
Rất nhiều rất nhiều hình ảnh, bắt đầu xuất hiện ở trong đầu Khánh.
Trước hết.
Là vị bộ đầu Thông Thành mặt mũi còn có chút anh tuấn kia, dáng vẻ khí chất lười biếng ung dung kia, chỉ là ngụy trang của anh ta thôi sao?
Buồn cười nhất chính là.
Lớp ngụy trang này.
Lại hoàn toàn lừa gạt được cô ta!
Cô ta thế nhưng là cao tầng của đội chấp pháp đấy, thay lời khác mà nói, giống như là đặc vụ quân thống* năm đó, lại cứ như vậy ngu ngốc bị người ta lừa gạt từ đầu tới cuối…
(* Cục Điều tra Thống kê trực thuộc Ủy ban Quân sự Trung ương Quốc dân đảng , tiền thân của Cục Quân báo , hoạt động thực chất của nơi này là mật vụ, tình báo)
Cục Điều tra Thống kê Quốc dân đảng Cục Quân báo
Nhưng hiện tại thì chuyện gì đang xảy ra đây.
Ba người.
Ba người.
Lại toàn bộ đều ở nơi này!
Ngay cả vào thời điểm này.
Khánh vẫn không ý thức được lão đạo đã phát huy vai trò của một nhân vật hết sức quan trọng trong đó.
Bởi vì lão đạo thực sự chỉ là một người bình thường.
Trên người ông ta không có khí tức huyền tu, cũng không có quỷ tức, không phải là yêu, cũng không phải là cương thi, thật sự chỉ là một người bình thường đến hết mức mà thôi.
Một người bình thường cởi đạo bào xuống, mặc đồng phục màu vàng vào là đã có thể dung nhập một cách hoàn mỹ vào quân đoàn dọn vệ sinh rồi.
Câu Tân nghiêng đầu.
Nhìn thấy ánh mắt của Khánh.
Câu Tân bỗng nhiên bật cười.
Chó chê mèo lắm lông.
Không nên cười.
Nhưng vẫn rất buồn cười.
Nhìn thấy rồi đi.
Kiểu gì?
Tôi nói không sai chứ?
Ở nơi này.
Tôi thế nhưng vẫn là trạm phát điện lão tiền bối đó!
Ngài xem thử một chút đi.
Vừa mới rồi, ánh mắt của ngài vẫn đầy khinh thường.
Bây giờ nha.
Cũng đã trở thành thành viên ở nơi này rồi.
Ha ha.
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử đẩy mở cửa phòng bệnh.
Trong tay xách một túi chuối tiêu chạy tới.
Hôm nay lão đạo mang theo nó đi ngoại ô mở buổi phát trực tiếp, sau khi trở lại, lão đạo mang theo đồ qua thăm người ở bên tiệm thuốc trước, tiểu Hầu Tử thì theo giàn giáo mang một số dụng cụ phát trực tiếp nhỏ về tiệm sách trước, vào lúc này, tiểu Hầu Tử dựa theo sắp xếp trước đó của lão đạo, mang một phần chuối tiêu đã mang về qua cho tiệm thuốc.
Nhìn thấy lão đạo tâm trạng có chút chán nản ngồi ở bên kia.
Tiểu Hầu Tử có chút ngoài ý muốn.
Lúc trở về tâm trạng lão đạo vẫn rất tốt đấy.
Sao hiện tại mới không được bao lâu mà đã trở thành bộ dạng này rồi?
Tiểu Hầu Tử xách chuối tiêu chạy đến trước mặt lão đạo.
Lão đạo uể oải đưa tay sờ đầu tiểu Hầu tử một cái.
Tiểu Hầu Tử lấy một trái chuối tiêu ra.
Tự tay lột vỏ.
Đưa chuối tiêu đến bên miệng lão đạo.
Lão đạo cười cười, há miệng, cắn một cái, sau đó dồn hết sức lực, ôm lấy tiểu Hầu Tử.
Cuộc sống.
Vẫn phải tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận