Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 493: Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút!

Bên ngoài trạm thu mua phế phẩm chất đầy phế phẩm đã được phân loại kỹ càng, có vẻ ngay ngắn trật tự.
Ở bên trong lại có dựng một căn nhà ổ chuột, căn nhà có bốn gian phòng, bên ngoài là một cái bếp, trên bếp có đặt bếp ga, là nơi để nấu cơm. Lúc này, một người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi đang đứng ở nơi đó xào đồ ăn.
Có thể nhìn ra, tay nghề của người phụ nữ này không tệ, trộn xào rất thành thạo. Cũng có thể nhìn ra, tâm tình của người phụ nữ này cũng không tệ, còn có thể hừ hừ vài câu dân ca địa phương.
Ông lão lưng còng ngồi chồm hổm nơi ngưỡng cửa.
Trong miệng cắn điếu thuốc, không ngừng hút "bẹp bẹp", hút cho tới khi điếu thuốc cháy tới đầu lọc ông ta mới tiếc nuối vứt đi.
Dưới chân,
Tàn thuốc đầy đất.
- Hát tới ngán.
Ông lão lưng còng oán giận nói.
- Cũng không phải hát cho ông nghe, ông phiền cái quái gì.
Người phụ nữ vặn vẹo bờ eo mình.
Người phụ nữ này không đẹp, cũng đã lớn tuổi, thế nhưng trông bà ta vặn vẹo eo cũng khiến người ta kích động phết.
- Làm ăn không khá khẩm mà bà cũng có hứng thú hát hò nữa cơ à?
Ông lão lưng còng có chút tò mò nói.
- Lần này thu được nhiều như vậy, nếu không bán được thì lỗ to rồi.
- Thiệt thì thiệt, không lẽ mấy năm nay ông kiếm như vậy còn chưa đủ sao? – Người phụ nữ khinh bỉ nhìn lướt qua ông lão lưng còng: - Đứa con cả, đứa thứ hai và đứa thứ ba của ông đều đã lấy vợ, cũng đã xây được nhà.
- Ông đã đủ vốn.
- Nếu không bán được nữa thật, vừa lúc ông đưa một người trở về trải giường chiếu giúp ông, không phải được rồi sao?
- Hừ, muốn cô gái kia còn không bằng trực tiếp muốn bà.
Ông lão lưng còng cười mắng.
- Lão già hồ đồ mất hết lương tâm ông.
- Năm bà đây mười bảy tuổi đã bị lừa bán một lần.
- Ông còn định lừa bán bà đây thêm lần nữa sao?
- Tôi nói này bà già kia, trước đây khi chính bà bị lừa bán, bà đã khóc sướt mướt mãi không ngừng, thế mà hiện tại, khi chính bản thân bà làm cái này nghề này, ngược lại bắt đầu trở nên ngoan độc hẳn.
Hiển nhiên ông lão lưng còng biết lai lịch của người phụ nữ này, cũng biết độ nổi tiếng của người phụ nữ này. Ở nơi bà ta sống, bà ta cũng tính là nổi danh, được người xưng là "hồng nương".
Những nhà không thể lấy được con dâu, bà ta sẽ đứng ra giúp đỡ.
- Sao, không được sao? Người sống há miệng, không lẽ bà đây không cần ăn cơm sao?
Người phụ nữ bưng món ăn lên.
- Được rồi, chờ khi lão tam trở về chúng ta sẽ ăn cơm. Tôi đi đưa chút đồ ăn cho người bên trong.
- Ha, có một chuyện tôi vẫn không rõ. - Ông lão lưng còng đưa tay kéo tay người phụ nữ kia lại, hỏi: - Muốn lừa gạt mấy người phụ nữ vừa ra đời, không hiểu chuyện thì đơn giản, nhưng vì sao lần này lão tam lại nhất định phải bắt được cô bé nhỏ kia?
- Con mẹ nó trong nội thành nhiều cameras như vậy, không phải quá mạo hiểm sao? Hơn nữa nó còn bắt cô bé có xuất thân tốt như vậy, đây không phải tự tìm đường chết à?
- Hẳn là tam ca có suy nghĩ của riêng mình, ông gấp cái gì? Ngược lại chính ông ấy, hôm qua ông dám tự ý muốn bán cô bé này vào câu lạc bộ, cũng may người ta không nhận.
- Ông không thấy sau khi tam ca trở về, phát hiện cô bé kia không ở đây, tròng mắt đã đỏ bừng lên sao?
- Đỏ thì thế nào? - Ông lão lưng còng tức giận nói: - Lúc bắt cô bé này đã để lại quá nhiều dấu vết, nếu bán lẹ một chút chúng ta cũng ít bị liên luỵ hơn. Đi bên bờ sông lâu không tránh khỏi có lúc ướt giày, quá thiệt thòi!
- Hôm qua tam ca... ... – Người phụ nữ thấp giọng nói khẽ với ông lão lưng còng: - Gấp đến độ muốn giết người.
Ông lão lưng còng có vẻ sợ hãi cả kinh, nghi ngờ nói:
- Không đến mức đó chứ? Tôi cũng không định độc chiếm tiền bán, này... ...
- Dường như cô bé này rất quan trọng với tam ca, ông đừng suy nghĩ lung tung nữa, đây là đơn hàng cuối cùng, làm xong hai chúng ta chuẩn bị về hưu dưỡng lão là vừa.
- Tôi cảnh cáo ông.
- Đừng cẩn thận cả đời, không bị cảnh sát bắt được, lại chết trong tay người một nhà. Đừng xem bình thường tam ca hay cười hì hì, trông có vẻ rất dễ nói chuyện, tôi đã từng nghe nói, mấy năm trước đã có không ít sinh mạng chết trong tay tam ca.
Ông lão lưng còng gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, lặng lẽ hút thuốc của mình, thế nhưng vì tay run, ông ta bật lửa vài lần vẫn không thấy lửa cháy.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua ông lão còng lưng đã luống cuống vì lo sợ.
Trợn trắng mắt.
Bưng đồ ăn đi vào phòng.
Trong phòng.
Có ba người, hai lớn một nhỏ.
Hai người lớn chỉ mới chừng hai mươi tuổi.
Bị trói tay và chân, ngay cả mồm cũng bị bịt kín. Sau khi bọn họ thấy có người đi vào, trong mắt tràn đầy hoảng loạn và khẩn cầu.
Người phụ nữ "hừ" cái tiếng.
Đặt đồ ăn tới trước mặt bọn họ.
Nói:
- Đợi lát nữa cho các người ăn cơm, các người đừng kêu loạn, nơi này là ngoại ô, các người có gọi rách cổ họng cũng không ai nghe được đâu!
- Bà đây cũng là người từng trải.
- Phụ nữ ấy mà.
- Sống với ai mà không phải sống?
- Dù sao thì ván đã đóng thuyền, các người nên phối hợp thì vẫn phải phối hợp, không phối hợp cũng phải phối hợp, chờ sau khi giao các người vào tay người ta, các người nghe lời một chút cũng có thể chịu ít đau khổ hơn.
- Đến lúc đó, nếu có thể sinh một đứa con cho người ta.
- Ngày cũng trôi qua một cách đơn giản.
- Cho dù có muốn về thăm nhà cũng dễ dàng, phải không?
- Nhưng các người nhớ, ngàn vạn lần chớ kêu loạn.
- Cẩn thận bà đây xé rách đầu lưỡi của các người!
- Chút tâm tư trong lòng các người, bà đây hiểu rõ mồn một!
Nói xong.
Người phụ nữ kéo miếng vải bịt miệng hai cô gái kia xuống.
Hai cô gái kia không vội ăn cơm, mà vừa khóc vừa xin người phụ nữ thả các cô ấy ra.
- Đúng là đám không có nhãn lực, đã đến nước này còn khóc lóc cầu xin cái gì? Các người không ăn đúng không? Không ăn thì đừng ăn nữa!
Người phụ nữ dùng sức túm ngược tóc của các cô ấy, kéo ra sau đầu, lại một lần nữa kéo miếng vải lên, ngăn miệng của hai cô gái.
Dù sao thì đói hai ngày cũng không chết được, không cần lo lắng nguồn tiêu thụ hai người phụ nữ này. Lão tam đã ra ngoài nói chuyện, đoán chừng buổi chiều sẽ đưa bọn họ đi cũng nên.
Chỉ cần ném hai người này ra ngọn núi ở đầu thôn.
Đã là thế giới khác rồi.
Cho dù cảnh sát có biết, muốn đi giải cứu cũng khó.
Người phụ nữ biết thôn kia, gần một nửa phụ nữ trong thôn đều bị lừa bán vào, toàn thôn trên dưới dù là người già hay trẻ nhỏ đều cẩn thận, cùng nhau nhìn chằm chằm những cô gái này, tuyệt không để bọn họ có cơ hội chạy trốn.
Mà nếu đám nạn nhân này không ra được, đám buôn người bọn họ cũng được an toàn.
Người phụ nữ đi tới một góc khác.
Một bé gái rất tinh xảo bị trói hai tay ngồi ở chỗ kia.
Trong mắt bé gái tràn đầy mê man và sợ hãi.
- Đến, cho cô ăn.
Người phụ nữ đưa một chiếc bánh bao tới.
Vương Nhụy nhận lấy chiếc bánh bao này.
Thậm chí cô bé còn gật đầu theo bản năng, nhỏ giọng nói "cảm ơn", sau đó cô bé đưa bánh bao đến bên mép, cắn một ngụm, còn chưa nhấm nuốt, nước mắt đã bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Người phụ nữ nhìn dáng dấp đáng thương cảm của cô bé này.
Cũng không biết vì sao, người có tâm địa sắt đá như bà ta lại hơi buông lỏng, nhưng bà ta đã sớm am hiểu cách bóp chết cảm giác đồng cảm này.
Lúc bà ta còn trẻ, bị đám buôn người bắt cóc bán vào núi, vất vả lắm mới có thể trốn về được. Thế nhưng lúc ấy, người trong nhà đã không cần bà ta nữa, bọn họ nhốt bà ta ngoài cửa, chê bà ta khiến bọn họ mất mặt!
Người khác có thể đối xử với mình như vậy.
Dựa vào cái gì mà mình không thể đối xử với người khác y như thế?
- Ngoan ngoãn ăn đi, không gây chuyện là tốt rồi.
Người phụ nữ lại buông bánh bao xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng.
Chỉ còn lại hai lớn một nhỏ này.
Hai lớn càng không ngừng nức nở.
Vương Nhụy lại lặng lẽ ngồi ở chỗ kia.
Cầm bánh bao trong tay.
Cô bé rất sợ, thực sự rất sợ.
Cô bé không biết tại sao mình phải ở chỗ này, giống như mình đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài.
Khi tỉnh mộng lại thì.
Bản thân mình đã bị người buộc ở nơi này.
Lúc này.
Nếu nhìn kỹ.
Có thể phát hiện ở chỗ sâu trong đôi mắt của Vương Nhụy.
Có một thứ màu đen càng không ngừng lóe ra.
Dường như có cái gì đó muốn xông ra.
Nhưng lần lượt trùng kích rồi lần lượt thất bại.
Điều này cũng dẫn đến, con ngươi Vương Nhụy lúc thì trở nên rất đen lúc lại khôi phục bình thường.
Cũng giống với nơi này.
Ngay giữa phòng có để bức điêu khắc bồ tát, cũng chính là điêu khắc bồ tát đã được bôi máu chó đen đặt trong bọc quần áo ở một góc trên xe kia.
Thật ra điêu khắc cũng đang không ngừng run rẩy.
Lung la lung lay.
Chỉ có điều quá trình này rất yếu ớt.
Yếu ớt đến mức không tỉ mỉ quan sát căn bản không thể phát hiện được.
Rốt cục.
Điêu khắc cũng sắp lay động tới vị trí sát mép bàn.
Chẳng mấy chốc sẽ rớt xuống.
Màu sắc trong mắt Vương Nhụy cũng bắt đầu trở nên càng thêm kích động,
Nhưng bản thân Vương Nhụy lại không phát giác ra, cô bé cắn miệng bánh màn thầu sau đó lại cắn tiếp một miếng nữa.
Cô bé nhớ cha mình đã nói, trong lúc gặp phải nguy hiểm và người xấu, cô bé phải học được cách bảo vệ tốt bản thân mình. Nếu cứ ngồi khóc rống chỉ là vô dụng thôi.
Lúc này.
Cô bé chỉ có thể dựa vào việc nhớ về cha mình.
Mới có thể khiến bản thân không đến mức triệt để hoảng loạn mà mất đi đúng mực.
Cũng không phải Vương Nhụy có tố chất tâm lý tốt hơn so với hai cô gái kia, mà vì Vương Nhụy còn nhỏ, hiểu biết ít, nên khả năng suy nghĩ cũng không xa. Cô bé còn tin cha mình chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện, tìm được mình rồi cứu mình ra.
Trong góc phòng.
Cái bóng Vương Nhụy bắt đầu đung đưa.
Như bên trong có nhốt một người.
Đang ra sức muốn xông ra.
Rốt cục.
Điêu khắc Bồ Tát cũng sắp rớt xuống.
Chỉ thiếu chút nữa.
Chỉ thiếu một chút!
Lúc này.
Cửa lần thứ hai bị đẩy ra.
Ông lão mới vừa uống rượu khoác lác với lão đạo ngày hôm qua đã đi đến.
Ông lão còn mang theo kính râm của mình.
Sau khi đi vào, lão ta nhìn hai người phụ nữ lớn kia một hồi, không nói gì.
Sau đó.
Lão ta đi tới góc tường, nhìn nhìn Vương Nhụy đang vừa nghẹn ngào vừa gặm bánh bao.
- Đúng, nên ăn.
Ông lão cúi người.
Đưa tay sờ sờ trên đầu Vương Nhụy.
Lão ta có thể cảm giác được, khi tay lão ta đặt trên đầu Vương Nhụy, trên người Vương Nhụy đã run rẩy.
- Đừng sợ, ông nội thích nhất là mấy cô bé ngoan một chút, đêm nay ông nội sẽ dẫn cháu đi gặp cha mẹ cháu. Cháu ngoan ngoãn ăn đi, không nên gây chuyện, có biết không?
Vương Nhụy yên lặng gật gật đầu.
Cô bé biết.
Bản thân mình cần phải ăn, nếu không sẽ đói.
Đói bụng.
Sẽ không còn sức lực.
Chờ khi cha mình tìm được mình, mình đã biến thành loại không thể nhúc nhích.
Ông lão nhẹ nhàng mà "a" một tiếng.
Ngồi xổm xuống.
Cầm lấy mặt Vương Nhụy, nhìn sâu vào mắt cô bé.
Ngay mới vừa rồi.
Hình như lão ta nhìn thấy dường như trong hai mắt Vương Nhụy đã hiện lên một vệt sáng.
Nhưng sau khi nhìn kỹ.
Lão ta lại phát hiện trong mắt cô bé không có gì lạ.
Bản thân mình hoa mắt rồi.
Ai.
Lớn tuổi.
Xem ra đã tới lúc nên về hưu.
Đứng lên.
Lão tài xế định ra ngoài ăn cơm. Đã tìm được người mua hai người phụ nữ hơi lớn kia, buổi chiều sẽ đưa bọn họ qua. Mà lão ta cũng tìm được người mua cô bé này rồi, đêm nay lão ta sẽ đích thân đưa người đi.
Người ta đã sớm đưa tiền đặt cọc, còn chỉ rõ muốn có được cô bé sạch sẽ, phong cách tây từ trong thành. Người ta trả giá cả cao, tiền đặt cọc cộng thêm phần tiền còn lại, mình có thể về hưu thật rồi.
Trong lúc ra ngoài lão ta đi ngang qua bàn, nhìn thấy tượng điêu khắc Bồ Tát kia đã bị đặt tới sát biên giới bàn, có vẻ như sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Ông lão tiện tay cầm điêu khắc lên, đặt lại vị trí chính giữa bàn.
Sau đó lão ta vỗ vỗ tay.
Đẩy cửa.
Đi ra ngoài.
Sau khi ông lão ra ngoài.
Một tiếng rống mà tai người thường không cách nào nghe thấy được bắt đầu quanh quẩn trong phòng.
Rất phẫn nộ.
Rất phát điên,
Chỉ thiếu chút nữa.
Chỉ thiếu chút nữa đó aaaaaaaa! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận