Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1713: Có thù oán? (2)

Bạn rất khó có thể dùng những tính từ cụ thể để mô tại lại một Giải Trãi hiện tại đang xuất hiện ở trước mặt bạn, mặc dù bộ dạng của nó, so với khi những phân thân kia hiển hóa ra, cũng không khác nhau mấy.
Nhưng sự uy nghiêm này, nhưng khí thế này, lại đủ để cho người ta một cảm giác bị xé rách xoay trời chuyển đất hoàn toàn khác với ấn tượng trong quá khứ!
- Hô…
Lão đạo thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cho dù là ông ta.
Lúc nhìn thấy phong thái thực sự của Giải Trãi, cũng cảm nhận được một luồng áp lực đáng sợ.
Vào lúc này, ngược lại thì ông chủ Châu lại im lặng, thậm chí còn cố ý muốn tiếp tục khiêm tốn.
Nếu lúc trước đã không thể ngăn cản được lão Trương, như vậy hiện tại, cũng không cần làm màu gì nữa, quan trọng nhất là, nếu như lão Trương trả cái giá lớn như thế, đã hy sinh bản thân, đổi lấy mấu chốt phá được cục diện, bản thân anh cũng không thể cố ý để cho tâm huyết cùng sự hy sinh của lão Trương trôi theo dòng nước được.
Trước mắt, anh vẫn có nên có thể khiêm tốn được bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu, tốt nhất là khiến cho Giải Trãi đừng chú ý tới mình, nếu không, dựa vào lương tử* đã kết từ thời kỳ Thượng cổ giữa Doanh câu và Giải Trãi, thật sự rất sợ người ta không đi đối phó với Bồ tát gì đó, mà lại có thù báo thù có oán báo oán trước cũng xem là đến mức vui vẻ đấy.
(*
梁子

chỉ một dạng quan hệ khắng khít yêu nhau giết nhau, vừa mâu thuẫn vừa hỗ trợ nhau, cũng có người cho rằng từ này chỉ mối quan hệ oán hận, mâu thuẫn… trong Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài)
Chẳng qua là, có thể là Giải Trãi vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút không được tỉnh táo, sau khi hiện thân, vẫn luôn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, giống như là đang suy nghĩ về cuộc sống vậy.
Chẳng qua là, người bình thường suy nghĩ về cuộc sống, cũng chỉ mấy chục năm mà thôi, nhưng vị này, nếu như thật sự suy nghĩ về cuộc sống, với tuổi thọ cực kì dài mà xem, thật đúng là không biết được sẽ suy nghĩ đến năm nào tháng nào nữa.
Bồ tát đứng nguyên tại chỗ, không hề xông lên động thủ giống như trước đó nữa.
Cho dù là Đế Thính, có lẽ lúc trước còn dám gầm lên một tiếng, tuyên thệ một chút về cảm giác tồn tại của mình, thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân ra một chút, nhưng lúc này, chỉ dám nằm sấp trên mặt đất, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt cẩn thận như vậy.
Giải Trãi bất động.
Mọi người cũng không dám di chuyển.
Bầu không khí.
Thoáng cái đã rơi vào trong một loại yên tĩnh cực kì quỷ dị.
Lão đạo liếm môi một cái, lúc trước khi lão Trương vẫn còn là lão Trương, ngược lại lão đạo còn dám tiên lên đẩy một cái, trâu bò mà hò hét với Bồ tát, hô hào một tiếng:
- Đúng lúc, chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Nhưng lúc này, lão đạo cũng không dám nói thêm một chút lời linh tinh nào, ngài cứ việc thoải mái suy nghĩ về cuộc sống đi, không cần để ý đến cảm nhận của chúng tôi.
Hai tay Bồ tát hợp thành hình chữ thập, mặc niệm tâm kinh.
Dường như ông ta cũng đã phát hiện ra gì đó, lúc âm thanh của tâm kinh vang lên, cũng đại diện cho việc ý thức của Bồ tát bắt đầu dung nhập vào bên trong kinh văn này, dung hợp vào trong mảnh không gian này.
Rốt cuộc thì vị trước mắt này là ai, từ ngay lúc hiện thân, Bồ tát cũng đã biết rồi.
Nhưng ông ta cũng không hề lựa chọn lùi bước, bởi vì ông ta đã không còn đường lui.
Hôm nay, nếu như lùi bước, có lẽ không cần tốn bao lâu, Hiên Viên kiếm cũng sẽ tìm tới cửa, bản thân ông ta cũng sẽ trở thành kẻ thế mạng của Đòi cuối cùng.
Nhưng ông ta cũng không lựa chọn dù sao đường nào cũng là chết, trực tiếp “Hây ya” mà xông lên.
Mặc dù trong lòng đang cảm thấy vạn phần khiếp sợ với việc Phủ Quân đời cuối cùng lại có thể mời được Giải Trãi hộ thân.
Nhưng ông ta vẫn bén nhạy phát hiện ra vấn đề.
Đó chính là Phủ Quân đời cuối cùng, dường như không thể nào thực sự thao túng được vị nhân vật khủng bố này!
Thật ra thì, nếu như thực sự có thể thao túng được nó, vậy thì mới thật sự là kỳ quái đó.
Nhưng mà, quan hệ giữa hai người, không nói đến thao túng, có lẽ ngay cả hiệp nghị, khế ước cùng chưa tới đi.
Nói cách khác.
Không biết Phủ Quân đời cuối cùng đã dùng biện pháp gì, khiến cho bản tôn của Giải Trãi giáng xuống nơi này, nhưng cùng chỉ là giáng xuống mà thôi.
Tiếp sau đây, Giải Trãi muốn làm chuyện gì, ai cũng không biết được, vậy thì, có là ai cũng không cách nào kiểm soát được.
Ý thức, đang lên xuống theo tâm kinh, suy diễn, đang bắt đầu nhanh chóng vận chuyển trong đầu.
Một lát sau.
Đôi con người ẩn bên dưới mặt nạ của Bồ tát.
Lộ ra một tia hiểu rõ.
- Chuyện này…
Lão đạo hít thở sâu, hít thở sâu, sao lại có cảm giác, nội dung cốt truyện vẫn chưa được sắp xếp xong vậy chứ?
Mẹ nhà nó.
Anh trai à, anh nói đi.
Anh đã suy nghĩ chuyện cuộc sống xong chưa vậy?
Lão đạo nháy nháy mắt với Châu Trạch, vốn nghĩ, nếu đã là người ở dưới tay anh, anh có muốn dùng tình cảm lúc trước thử khuyên nhủ một phen hay không?
Với tình huống hiện tại mà xem.
Vị Giải Trãi này.
Cho dù chẳng qua chỉ nhổ một sợi lông tơ, thì cũng to hơn thắt lưng của đám người bọn họ hiện tại nha.
Nhưng lão đạo nghĩ lại, mẹ nó chứ, đừng, đừng, đừng, ngàn vạn lần đừng để cho vị lão ca này nói chuyện, nếu không hậu quả khó mà lường được đấy!
Nếu thật sự bản thân vất vả mới chuyển được bom tới, kết quả không nổ được kẻ địch mà lại tiễn mình lên trời trước, thật đúng là quá thua thiệt mà.
Bồ tát bắt đầu di chuyển, khí thể của ông ta, trực tiếp khóa ở trên người lão đạo, hoàn toàn đi vòng qua Giải Trãi.
Đây là đang dùng một loại quyết đoán cực lớn, lựa chọn “không quan tâm” đến Giải Trãi.
Lão đạo cũng phát giác ra, khẩn trương đến mức hít sâu một hơi.
Nhưng mà.
Ngay khi Bồ tát vừa mới tiến về phía trước không được bao nhiêu bước.
Đầu của Giải Trãi.
Đột nhiên nghiêng sang một phía.
Trong trong mắt thâm thúy của nó, toát ra, một loại nghi ngờ.
Bởi vì ở trong đầu của nó, phảng phất như vẫn luôn có một giọng nói đang không ngừng lặp đi lặp lại, ong ong ong, khiến cho nó rất phiền lòng.
Nó vẫn luôn muốn khôi phục lại giọng nói đó, có chút giống như là đang sửa lại một đoạn băng bị hỏng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận