Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 996: Cảnh cáo (2)

- Đồng thời vừa cướp đoạt, vừa trấn áp, lại vừa bòn rút.
- Đồng thời còn cho người ta cơ hội thở dốc khôi phục lại như cũ, lợi dụng tuần hoàn, ha ha.
- Chỉ là thủ pháp quá trùng điệp, cái này, không được, nếu vạch mặt nhau, đến lúc đó thực hiện luật của Vua, trực tiếp rút gân lột da, trực tiếp hút lấy một tia ý thức luôn mới đúng.
- Nếu không, nhìn như là một con ếch đang được đun trong nước ấm, nhưng bản thân, không phải là đang ở trong một cái nồi lớn hơn sao? (tóm lại là nhìn như có vẻ an toàn nhưng thực chất vẫn đang nằm trong trạng thái nguy hiểm)
- Vậy là ai?
- Trong tiệm sách chúng tôi, nói thật, cũng chỉ có người đàn ông còn xinh đẹp hơn phụ nữ kia là biết trận pháp, những người còn lại, đều không biết.
- Tiệm sách của các người, là ai thiết kế?
Lão già mũi đỏ bỗng nhiên hỏi.
Luật sư An nhắm mắt, bất động thanh sắc sờ một cái, sau đó đứng lên, nói:
- Ông nên đi xuống rồi.
- Ha ha, An Bất Khởi, có phải là anh còn không tin tưởng tôi hay không?
- Tôi tin tưởng ông, tuy nói tính khí của ông rất thúi, nhưng tôi tin tưởng ông một lời nói ra là như đinh đóng cột.
- Vậy anh...
- Nhưng có vài thứ, ngay cả tôi cũng không tiện nói rõ, ông có hiểu không?
- Được, tôi hiểu rồi.
- Cố gắng làm cho xong chuyện của ông đi, lão Trương nhà ông, có thể thay đổi được kết cục vẫn luôn vinh quang hay không, thì phải xem lần này rồi.
- Thập Điện Diêm La.
- Ha ha.
- Có tin hay không, mười năm sau.
- Cho lão Trương nhà ông trở thành Nhị Diêm La (nhị = ngốc, mang ý trêu chọc)?
Lão già mũi đỏ cười phá lên.
Đưa tay vỗ bả vai của luật sư An một cái.
- Hăng máu gà quá mức, thì cũng vô nghĩa.
- Vị trí của cháu cố của ông, vị trí của ông, phải dựa vào chính ông tự mình tranh thủ.
Lão già mũi đỏ mà lắc đầu một cái, nói:
- Tôi không hiếm lạ gì vị trí gì đó, cũng không quan tâm gì đến cánh cổng Nhị Diêm La.
- An Bất Khởi.
- Nói thật.
- Anh biết không.
- Ở trong cái tiệm sách này.
- Người tôi không an tâm nhất.
- Không phải là ai khác.
- Thế nhưng thật ra là anh.
- Tôi?
Luật sư An có chút buồn cười đưa tay chỉ cái mũi của mình.
- Đầu óc của ông không bị bệnh gì chứ?
- Muốn đạt được mục tiêu vĩ đại, quả thật không thể tránh khỏi cần phải dùng một ít thủ đoạn không vĩ đại như vậy.
- Nhưng mục tiêu vĩ đại, vĩnh viễn không thể biến chất, nếu không, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi một kết cục ảm đạm.
- Tâm danh lợi của An Bất Khởi anh quá nặng, quá nặng, thực sự quá nặng.
- Tôi đây cần phải thay đổi thế nào đây?
Luật sư An cười như không cười nhìn lão già mũi đỏ.
Lão già mũi đỏ mà cười ha ha.
Nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Dùng giọng khàn khàn mà nói:
- Nguyện âm dương cả hai cùng tồn tại, nguyện người và quỷ vĩnh viễn khác đường!
- Tôi cũng không vĩ đại giống như ông, tôi cũng không thể vĩ đại như ông được.
Luật sư An lắc đầu một cái, cũng lười hô khẩu hiệu gì đó.
- Tôi cũng chỉ nói một chút mà thôi, anh nói xem, nếu như dùng một thứ nát bét thay thế cho một thứ nát bét khác, là có ý gì?
- Chiếc thuyền âm ti này, sắp chìm rồi, nhưng chúng ta từ trên một chiếc thuyền hỏng nhảy lên một chiếc thuyền hỏng khác, rất thú vị sao? Có nhất thiết không?
- Nhưng lúc mỗi một chiếc thuyền ra đời, đều cảm giác bản thân sẽ vĩnh viễn đứng nguyên không bao giờ lật, không bao giờ chìm.
Luật sư An phản bác.
- Được rồi, anh có cách giải thích của anh, nhưng nói thật, đứng quá thông minh, quay đầu lại vẫn là một mảnh trắng xóa không chút tạp chất.
Lão già mũi đỏ đi vào đường hầm trước mặt, nhìn một chút, sau khi xác nhận lân cận không có ai, nói:
- Tôi đi rồi, chiếu cố cháu cố nhà tôi giúp tôi!
Cơ thể một bên.
Linh hồn trốn vào dưới đất.
Nhục thân nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích.
Luật sư An cầm lấy túi xách da rắn đã sớm chuẩn bị sẵn, đóng gói bộ thi thể.
- Aish.
Đóng gói thi thể xong, trực tiếp từ trong đường hầm đi thẳng ra ngoài, ném thi thể vào trong tiệm sách một cái, đi tới phía sau quầy bar, tự rót cho mình một cốc siêu bự.
Uống “ừng ực ừng ực”.
Luật sư An đặt ly xuống.
Lấy khăn giấy ra, lau miệng.
Lại nhìn bên trái một chút.
Lại nhìn bên phải một chút.
Che miệng, bắt đầu nở nụ cười.
Là ai sửa nhà nha?
Là lão đạo nha.
Nhưng cười cười, vẻ mặt của luật sư An lại bắt đầu giống như khóc tang, bởi vì anh ấy bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Dường như.
Chỉ có một mình mình, từ lúc tiến vào tiệm sách tới nay, nhìn như bận rộn làm rất nhiều chuyện, cũng sắp xếp rất nhiều chuyện, nhưng hình như theo đúng nghĩa, dậm chân tại chỗ, chỉ có một mình anh ấy!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Luật sư An ôm đầu của mình.
Sự phát hiện này.
Khiến anh ấy kinh hãi.
Tại sao người khác đều có kỳ ngộ của mình, đều đang thay đổi, đều tại tiến bộ, mà bản thân anh ấy lại không có?
Là do anh ấy quá thực dụng?
Sau đó.
Phải thay đổi như thế nào đây?
Giống như ông chủ vậy.
Buổi sáng, sau khi thức dậy thì không làm bất kỳ chuyện gì, nằm xuống mặt đối mặt, uống cà phê xem báo sao?
Đùa gì thế!
Mọi người cùng nhau Vô Vi nhi trị* sao?
(Vô vi nhi trị: thuyết về chính trị của Lão Tử, “Vô Vi” ở đây không phải là không làm gì cả, mà là thiên về lấy nhu thắng cương,theo ông, “càng dùng cái trị để trị để trị nước thì càng dễ loạn, càng không dùng cái trị để trị nước thì càng dễ trị”, nghĩa là cần lấy sự thật thà ngay thẳng mà trị quốc. Trong câu này, có nghĩa không làm gì cả mà vẫn thống nhất được thiên hạ)
Sau đó chờ cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống?
Bỗng nhiên.
Lúc này anh ấy chợt nhớ tới chuyện gì đó.
Chạy lên trên lầu.
Phát hiện lão đạo cùng Hầu Tử đều không ở trong phòng.
Anh ấy lại chạy đến phòng của ông chủ.
Phát hiện Oanh Oanh đang ngồi ở đó chơi game.
Cảm giác được luật sư An đi vào, Oanh Oanh tháo tai nghe xuống, nghiêng người sang, nhìn về phía luật sư An:
- Chuyện gì?
- Lão Đạo đi đâu vậy?
- Hình như lão đạo đi chơi gái bị cảnh sát, ông chủ đi dẫn người về rồi.
- Sao?
Luật sư An kinh ngạc một chút, gật đầu một cái.
- Không sao, Oanh Oanh cô tiếp tục chơi đi.
Oanh Oanh lập tức đứng lên, đi nhanh đến trước mặt luật sư An, hỏi:
- Luật sư An, anh đã ăn cơm chưa?
- Trò chuyện với lão già đó lâu như vậy, còn chưa...
Luật sư An lập tức khẽ cắn đầu lưỡi của mình.
Lập tức nói năng có khí phách, khí thế giống như tuyên thệ mà nói:
- Tôi ăn rồi, nấc! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận