Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1623: Tra nam (1)

Từ trong hồ nước bò ra ngoài, Châu Trạch không vội đi lên nữa, mà lại ngồi dựa vào bên cạnh hồ nước.
Trước mắt.
So với việc hiện tại không hiểu tại sao anh lại tới nơi này, lại có một chuyện nghiêm trọng hơn vấn đề của bộ thân thể này, đó là.
Bản thân anh – người nằm chung với Oanh Oanh trong chiếc lều vải kia.
Lại là ai chứ?
Là một người khác, anh và kẻ đó bị chuyển đổi với nhau?
Nhưng có Doanh câu ở đó, hẳn là không thể nào phát sinh được loại chuyện này trong lúc lặng yên không một tiếng động như vậy mới đúng.
Điểm quan trọng nhất là, với anh, Oanh Oanh có một loại cảm giác thân thiết theo bản năng, nếu như người kia không phải là anh, Oanh Oanh có thể phân biệt được.
Rất nhiều chuyện xảy ra trong mấy năm trước, đã sớm chứng minh được chuyện này rồi.
Nhưng mới vừa rồi, khi anh ở trên đó.
Oanh Oanh lại có biểu hiện rất thân mật với một “bản thân” kia.
Châu Trạch cúi đầu nhìn lòng bàn tay của chính mình.
Đột nhiên cảm thấy quá hoang đường rồi.
Nếu như “bản thân” – người ở bên trong chiếc lều vải kia – là người thật, vậy còn anh thì sao.
Như vậy.
Mình là ai?
Từ từ đứng lên, mặc dù ông chủ Châu hiểu sâu biết rộng, nhưng loại vấn đề này, thật đúng là có chút khó có thể nghĩ thông được.
- Chính mình hiện tại, chỉ là phân thân của mình thôi sao? Nhưng lại nắm giữ trí nhớ giống như y đúc?
Đây là giải thích hợp lý nhất mà Châu Trạch có thể nghĩ ra được trong hiện tại.
Sau đó.
Anh nên làm gì đây?
Lý trí nói cho anh biết, trực tiếp tự sát, dường như là biện pháp tốt nhất.
Nhưng dựa vào cái gì?
Cho nên, thật sự không trách được lại có nhiều phân thân cắn trả lại bản thể như vậy, đổi lại là bất kì ai cũng không cam tâm tình nguyện việc bản thân từ nhân vật chính trong cuộc sống của mình lại biến thành vai quần chúng tốt thí mạng được?
Cho dù là bản thân Châu Trạch, hiện tại, ở trong đầu cũng thoáng hiện lên suy nghĩ về biện pháp giết chết bản thân (bản thân) ở bên trên kia, tự mình thay thế bản tôn.
Nhưng bây giờ, vấn đề lại tới, bản thân ở bên trên kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Doanh câu vẫn ở trong cơ thể người đó, như vậy, đến lúc đó, Doanh câu sẽ giúp ai?
Với tính cách của Doanh câu, vẫn sẽ giúp bản tôn đi.
Dù sao.
Hẳn là anh ấy cũng lười dọn nhà.
Không đúng!
Bỗng nhiên Châu Trạch thức được mấu chốt của vấn đề, anh và Doanh câu, hẳn là kiểu cùng tồn tại trong cùng một linh hồn đi, nói chính xác, hẳn là một linh hồn hai nhân cách đi.
Cho nên, Doanh câu đã sớm bị trói buộc với bản tôn rồi, cho dù anh ấy có muốn đổi nhà cũng không đổi được.
Chuyện này thì không chơi được nữa rồi…
Lần đầu tiên.
Trong lòng Châu Trạch sinh ra một loại cảm giác vô lực và sợ hãi trước những người chơi hack.
Phòng mộ chủ thì vẫn là căn phòng mộ chủ đó, nó cũng không bởi vì thân thể Châu Trạch có thay đổi mà xuất hiện nhiều thứ hơn.
Sau khi trận kinh ngạc ngay từ đầu kia trôi qua, theo đó, là sự tuyệt vọng kéo tới như thủy triều khiến cho người ta hít thở không thông.
Thêm vào đó, xu hướng của mọi chuyện lại lần nữa chứng minh được một đạo lý, đó chính là:
Lúc bạn phát hiện ra bản thân rất xui xẻo, chớ nóng vội kết luận, bạn sẽ lập tức xảy ra chuyện còn xui xẻo hơn.
Trước đó chỉ có chút mềm mại, thỉnh thoảng còn mang theo chút nhỏ giọt.
Cảm giác có chút giống như là xe Mercedes – Benz bị chảy dầu,
Nhưng bây giờ.
Châu Trạch có thể cảm giác được một cách rõ ràng chuyện cơ thể của mình đang hòa tan.
Là cái loại hòa tan mà bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đấy.
Dưới thân thể của anh, bây giờ đã có một vũng chất lỏng lớn màu đen tính tụ lại.
Mấy ngày trước lúc đối mặt với mấy Vượng tài nhỏ của Giải Trãi, thiếu chút nữa thì người đàn ông mặc âu phục kia đã khiến cho Châu Trạch trải nghiệm cảm giác hòa tan một phen, nhưng có một chuyện khiến cho Châu Trạch không nghĩ tới chính là, cũng không lâu sau, bản thân lại thật sự có thể tự mình trải nghiệm loại cảm giác hòa tan một cách hoàn chỉnh như thế này một phen.
Cơ thể, đang càng ngày càng mềm đi, thậm chí ông chủ Châu không dám quá dùng sức để làm một số động tác, nếu không cánh tay của anh, chân của anh, cùng với những bộ phận khác trên cơ thể này của anh, thực sự sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào đấy.
Chuyện mà trước đó anh thích làm nhất, chính là nằm trên ghế sô pha phơi nắng xem báo, lười biếng đến mức giống như một đống bùn loãng.
Nhưng sau khi bản thân thực sự biến thành một đống bùn loãng, loại cảm giác này, thật sự là rất khó chấp nhận đấy.
Hơn nữa.
Đối với một người có bệnh sạch sẽ mức độ nặng mà nói.
Nhìn bản thân không ngừng “tí tách” nhỏ giọt từng vết bẩn xuống, thậm chí bạn còn không thể đi tắm, bởi vì tắm chỉ sẽ khiến cho bản thân giống như xà phòng cục mà thôi, càng tắm càng nhỏ.
Cuối cùng.
Ánh mắt của Châu Trạch rơi vào trên cái hồ nước kia.
Trực giác của bản thân đang nói với anh.
Chỉ cần anh có thể trở lại trong hồ một lần nữa, thì có thể lần nữa “bổ sung” lại trạng thái.
Có chút tương tự với việc cho bản thân vào nấu lại tạo lại một lần nữa.
Nhưng sau đó thì sao đây?
Bản thân thì phải mãi bị vây ở nơi này?
Không thể đi ra ngoài, bởi vì một khi ra ngoài thì sẽ giống như kem que rời khỏi tủ lạnh vào mùa hè vậy, rất nhanh sẽ bị tan chảy mất.
Anh còn phải tính toán bán kính hoạt động mà bản thân có thể di chuyển được, hẳn là một hình tròn đi, anh còn phải dành đủ thời gian trở về nằm lại trong hồ, quét lại sơn cho bản thân lần nữa.
Hơn nữa, thời gian mà anh vừa mới ngây người kia, thực sự không lâu lắm.
Theo thói quen liếm liếm môi trên một chút.
Môi trên trực tiếp bị đẩy nhanh tốc độ hòa tan, chảy vào trong miệng của mình.
- ... - Châu Trạch.
Trong lòng có một giọng nói, đang không ngừng thúc giục anh, nhanh chóng trở về trong hồ đi, chỉ cần lại nằm xuống lần nữa, tất cả mọi chuyện có thể bắt đầu lại, bản thân có thể “sống sót”.
Nhưng chính là, sau khi đã từng nhìn nhìn thấy phương thức “sống tạm”, đối với loại chuyện mang tên “sống còn” này.
Ông chủ Châu thực sự không có nhiều hứng thú lắm.
Loại cuộc sống này, so với ngồi tù thì còn thống khổ hơn, bởi vì lúc ngồi tù, ít nhất bạn còn có thể mong đợi sau khi ra ngoài, bạn có còn có thể làm sao như thế nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận