Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1009: Trừng phạt vĩnh viễn (1)

Trên quầy bar của tiệm sách phủ thêm một tầng vải bố màu đen, phía sau còn có trên một tấm bảng, trên đó viết “quang minh chính đại" .
Hai bên.
Có xếp hai hàng ghế.
Cũng không biết lấy ghế dựa gỗ ở đâu ra nữa.
- Này.
Châu Trạch hô một tiếng.
- Uy vũ! ! ! ! ! ! !
- Uy vũ! ! ! ! ! ! !
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Ừ.
Có thứ gì kì quái gì đó trộn lẫn trong đó.
Lúc này.
Châu Trạch nhìn thấy luật sư An cùng lão đạo đi tới, hai người đều mặc quần áo hóa trang, cũng không biết được rốt cuộc là mượn quần áo ở đâu nữa.
- Ông chủ, sắp xếp như thế này, có hài lòng hay không?
Luật sư An hỏi, giống như là đang khoe công.
- Đây là đang làm gì chứ?
- Đang thiết lập hình đường nha. - Luật sư An rất thờ ơ nói - Ngược lại người cũng đã biến thành quỷ hồn rồi, cũng phải theo luật của chúng ta thôi.
- Vậy làm cái này để làm gì?
Châu Trạch chỉ chỉ bốn phía.
Cái bối cảnh này.
Có thể trực tiếp đưa cho người ta để quay phim cổ trang rồi.
- Ừ? Không phải là ông chủ anh bảo tôi chuẩn bị những thứ này sao?
Luật sư An có chút thắc mắc.
- Tôi?
Châu Trạch chỉ chỉ chính mình.
Sau đó nhìn về phía lão đạo.
Lão đạo sửng sốt một chút.
Mặt đầy sững sờ.
Chẳng lẽ là mình truyền đạt sai tinh thần của lãnh đạo rồi?

Đồ đạc, dọn dẹp hết, rất nhanh tiệm sách cũng khôi phục lại nguyên trạng, mấy người này, cũng không biết là ai, trong thời gian ngắn như vậy, còn không biết có phải đã cướp sạch đoàn phim nào đó hay không.
Nếu không thì làm sao lấy ra được nhiều đạo cụ như vậy?
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế sô pha, Oanh Oanh tốn chút thời gian đi tháo trang sức, trước đó cô ấy ăn mặc thành bộ dạng của sư gia, đợi sau khi tẩy rửa sạch sẽ xong, Oanh Oanh vội vàng đi tới ngâm cà phê cho Châu Trạch.
Trong gian phòng riêng ở bên trong, bốn bóng dáng đang đứng, trên trán đều có dán bùa, đần độn đứng ở nơi đó.
- Hầu tử, đến đây, đưa sách âm dương cho tao.
Châu Trạch ngoắc ngoắc tay với tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử còn đang mặc quần áo như trong phim hoạt hình lập tức nhảy đi qua, lấy sách âm dương từ trong túi xách nhỏ của mình ra, đặt ở trước mặt Châu Trạch trước mặt, sau đó rất tò mò mà đứng ở bên cạnh bàn trà, muốn xem thử một chút rốt cuộc là Châu Trạch muốn làm gì.
- Lão Trương đâu?
Châu Trạch hỏi.
Sát bút vẫn còn ở chỗ của lão Trương, phải mượn dùng một chút.
Thành thật mà nói, quyển sách âm dương này, Châu Trạch vẫn không thể nào biết được rốt cuộc là phải sử dụng như thế nào, chỉ biết là nếu phối hợp sát bút mà nói, có thể kích phát ra được một vài hiệu quả đặc thù.
- Lão Hứa à, làm chút gì đó ăn khuya đi, đoán chừng làm xong bữa ăn khuya thì lão Trương cũng sắp tới rồi.
Luật sư An nói với Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái, đi vào phòng bếp.
Châu Trạch nhìn luật sư An một cái, hỏi:
- Bốn linh hồn kia, buổi tối chính bọn họ tự tới?
- Sao có thể chứ, tôi làm một vài biện pháp đảm bảo, gọi điện thoại cho lão Trương muốn ngày sinh tháng đẻ của bốn người kia, cộng thêm một ít chất dẫn dắt đặc thù, vong hồn của bốn người này liền bị dẫn dắt tới.
- Thật ra thì thời điểm cũng chưa tới, nhưng bốn người này đều là chết yểu, tươi mới cực kì, vốn là chưa xuống địa ngục, dứt khoát bị câu tới.
- Có một số việc.
- Khi người còn sống không tiện làm, bây giờ người chết rồi, cũng đều không cần cố kỵ nữa.
Châu Trạch lại nghiêng đầu nhìn lên gian phòng một cái, cũng không đi hỏi luật sư An làm như vậy rốt cuộc có phù hợp với quy tắc của âm ti hay không, dù sao, chuyện phá hỏng quy tắc của âm ti, đây cũng không phải lầm đầu tiên ông chủ Châu làm, nếu còn hỏi chuyện này nữa, thì có vẻ hơi làm màu rồi.
- Ông chủ, cô bé kia sao rồi?
Lão đạo rất quan tâm hỏi.
- Mới vừa ngủ, Vương Kha đang phụ trách chăm sóc, chuẩn bị làm tư vấn tâm lý, à, đúng rồi, lão An, ngày mai anh đi với tôi đến bệnh viện một chuyến, anh làm thôi miên cho cô bé kia một chút.
- Được rồi, không thành vấn đề, tôi đi là được rồi, cũng không cần tới ông chủ anh.
Luật sư An vẫn rất quan tâm.
- Không được, tôi phải đi, tôi muốn phá thai giúp cô ấy.
- … - Luật sư An.
- … - Lão Đạo.
- Oanh Oanh à, đến tiệm thuốc cách vách lấy một bộ dụng cụ đến đây. - Châu Trạch phân phó nói.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh ngoan ngoãn đi.
- Ông chủ, cô bé kia, còn mang thai nữa sao? - Lão đạo có chút đau lòng hỏi.
Ông ta đã tham gia toàn bộ hành trình giải cứu cô bé kia, cô bé kia đã quá đáng thương rồi, kết quả còn…
- Ừm.
Châu Trạch nhấp một ngụm cà phê.
- Đứa bé đó, ngày mai đốt chút tiền vàng bạc, giúp siêu độ một chút đi.
- Vâng.
Lão đạo gật đầu một cái.
Luật sư An cảm khái nói:
- Cũng coi như trùng hợp đụng phải loại chuyện kiểu này, nếu như đợi đến lúc cô bé đáng thương kia sinh ra mấy đứa nhỏ rồi, là cái loại con trai mà không biết ai là cha ấy, lúc đó mới gọi là đáng sợ…
Đại khái qua thêm khoảng mười lăm phút, Hứa Thanh Lãng từ phòng bếp đi ra.
- Bữa ăn khuya đã làm xong rồi, bây giờ ăn luôn sao?
- Ai ôi!
Có người luôn vào thời gian thích hợp đẩy mở cửa tiệm sách.
Anh ấy tháo mũ cảnh sát xuống.
Lộ ra khuôn mặt đầy mệt mỏi.
Lại để lộ ra một giọng nói tự nhận là rất kinh ngạc:
- Đang muốn ăn khuya nha, xem ra là tôi tới rất đúng lúc nha, ha ha.

- Tê… A a… Tê… A a… Nhẹ tay…. Nhẹ tay…. Đau…
- Phốc!
Sát bút được Châu Trạch rút từ trong ngực của lão Trương ra.
Lão Trương đau đến mức cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.
- Được rồi, đại lão gia à, chút này thì xem là gì chứ?
Châu Trạch liếc mắt nhìn lão Trương.
Một tay của lão Trương vẫn còn ôm ngực, ngược lại cũng không chảy máu, chẳng qua vẫn rất đau đấy.
Tuy nói vừa rồi anh cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng thật sự đau nha, chẳng qua là loại đau này, người khác khó mà lĩnh hội được.
- Đinh đang.
Bút máy được Châu Trạch đặt lên trên khay, tháo bao tay xuống.
- Oanh Oanh, cầm đi tẩy rửa một chút, lại tiêu độc một chút.
- Vâng, ông chủ.
- … - Lão Trương.
Ngay cả sát bút đã bị ném ở trên khay cũng không khỏi run rẩy một chút.
Lại chê tôi bẩn!
Luật sư An thì ngồi xuống ở đối diện Châu Trạch, nói:
- Cho nên, ông chủ anh như thế này là chuẩn bị đặt linh hồn bọn họ vào trong sách âm dương để trừng phạt?
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận