Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1059: Cùng nhau đi dạo trên đường phố Dung Thành một chút (2)

- Lời này của em, rốt cuộc là có ý gì?
- Ý tứ rất đơn giản, nếu như ngọn núi vẫn ở nơi đó, bất kể như thế nào, cũng sẽ không thay đổi, vậy chúng ta còn cần gấp rút làm gì?
- Em bị trúng gió sao? Nói ra những lời tiêu cực như vậy.
- Có thể là vậy đi, có lẽ vậy, đại khái vậy đi, tối hôm qua ở bên tế đàn, bất kể như thế nào, thật ra thì tôi cũng không vội, thậm chí không khẩn trương, yên tâm thoải mái tập trung với…
Thằng bé trai đưa chân, nhẹ nhàng đạp con mèo Garfield, nó đang nằm sấp, chân vẫn còn đang bó thạch cao giơ lên thật cao, nhẹ nhàng đạp một cái.
- Cái con mèo này…
- Lúc ấy tôi đã cảm thấy, bản thân nghiêm túc làm xong trước mắt chuyện là được rồi, cũng chính là, đánh nhau với nó, thậm chí tôi còn thiêu đốt một phần bổn nguyên, mới lần nữa bắt được nó.
- Ha, tôi lại không hiểu được, sao bỗng nhiên em lại trở thành… trở thành bộ dạng này, em cũng là đại cương thi mấy trăm nha…
- Khi tôi cảm ứng được khí tức của ‘Tổ’, tôi đã hiểu được một chuyện.
- Ngọn núi kia, nếu đã ở nơi nào, bất luận tôi làm gì, ngọn núi đó, vẫn ở nơi đó.
- Chuyện này…
- Anh luôn nói là anh có hai cái bắp đùi có thể ôm, nhưng anh thật sự đang ôm sao?
- Nói nhảm, tôi không chỉ đang ôm, mà tôi còn đang thiểm (liếm)!
Nói năng khí phách!
Mặt đầy nghiêm túc!
- Không, anh không làm vậy, anh biết là anh đang làm gì không?
- Cái gì?
- Anh vừa hô to anh thật may mắn có hai cái bắp đùi có thể ôm.
- Mặt khác.
- Anh chỉ đang mong đợi được chỉ huy hai cái bắp đùi này nên đi bên nào.
Luật sư An trầm mặc.
- Làm đồ trang sức, không phải làm như vậy, làm đồ trang sức mà nói, anh chỉ cần phụ trách kêu leng keng leng keng, chỉ phụ trách việc giải trí, chỉ phụ trách làm trò vui, chỉ phụ trách việc mang theo anh sẽ có chút thú vị mà thôi.
- Nhưng nếu như anh cố ý phải một ngọn cỏ gai cố gắng dính vào gấu quần ở trên đường.
- Vậy kết cục của anh.
- Cũng chỉ là bị cưỡng ép kéo đứt mà thôi.
- Một nồi cháo gà này, thật là dầu mỡ.
- Đúng không, nhìn thấu rồi, cũng là như vậy đi, anh cho là anh nhìn xa trông rộng, anh cho là anh đã nhìn đủ sâu, nhưng trên đời này, ai mới là kẻ ngu?
- Ha ha.
- Lấy chuyện ngày hôm qua mà nói.
- Tổ vẫn luôn yên lặng, anh cho rằng ngài ấy đang trầm tư làm gì?
- Ông chủ nhìn như vẫn luôn cực kì điên cuồng, nhưng cuối cùng, anh ấy thực sự điên cuồng sao?
...
Buổi tối, Châu Trạch tìm được một nhà hàng đang hot, vừa mới khai trương, trong khu hồng bài lâu ở Vũ Hầu.
Nhà hàng tên là “Lão xuyên cư", bên ngoài cổ kính, sau khi tiến vào, bên trong, ngay khu vực trung tâm là một sân khấu, chung quanh sân khấu là bàn ghế cùng với những gian phòng riêng ở trên tầng hai.
Át chủ bài đặc sắc ở nơi này là vừa ăn cơm vừa xem kịch Tứ Xuyên.
Thành thật mà nói, ông chủ Châu không có chút tế bào thưởng thức nào đối với mấy bộ môn hí kịch truyền từ xưa tới nay này, chưa nói tới chuyện có thích hay không, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới việc anh đi học đòi văn vẻ sau khi tới Dung Thành.
- Xin chào, quý khách, hai người sao, có hẹn trước không ạ?
- Không có.
- Vậy ngài muốn ngồi dưới lầu hay là gian phòng riêng ở trên tầng hai ạ.
- Dưới lầu. - Châu Trạch.
- Phòng riêng. - Oanh Oanh.
- Được rồi ạ, gian phòng hai người, xin chờ phục vụ!
Nhân viên phục vụ vung khăn lông trắng, hát vang một câu, sau đó lại có thêm một “tiểu nhị”, dẫn hai người Châu Trạch lên lầu.
Bàn ăn ở nơi này đều dùng bình phong làm vách ngăn, miễn cưỡng coi như là một gian phòng riêng.
Tiểu nhị chạy trước mấy bước, cầm khăn lông trắng vốn còn đang sạch sẽ lau lau trên bàn, ngay sau đó hỏi:
- Khách quan, ăn lẩu hay là chọn món ăn?
- Món ăn đi.
- Được, vậy ngài ngồi trước một chút, tôi lập tức đi lấy thực đơn cho ngài.
Tiểu nhị trở lại rất nhanh, đưa thực đơn lên đồng thời còn dọn lên mấy đĩa thức ăn, tiếp theo dâng nước trà.
Châu Trạch gọi vài món ăn, đưa qua.
Trùng hợp.
Lúc này sân khấu bên dưới cũng mở màn.
Hai bên có ba nghệ nhân gõ nhạc, mấy diễn viên kịch Tứ Xuyên đã trang điểm đầy đủ cũng lên sàn, bắt đầu hát.
Chờ đến khi một âm dài vừa vang lên.
Các thực khách chung quanh đều đồng thời hô to “Hay!”
Châu Trạch nhấp một miếng nước trà, cũng vỗ tay, anh cảm thấy, mấy thực khách ở đây, mức độ thưởng thức đối với kịch Tứ Xuyên cũng ngang ngửa anh mà thôi.
Rất nhanh món ăn đã được mang lên, màn biểu diễn ở sân khấu bên dưới vẫn còn đang tiếp tục.
Lúc này.
Ánh mắt của Châu Trạch rơi vào một người cô gái, trên người cô ta mặc áo khoác màu xanh da trời, vừa đi tới cửa lầu một ở bên dưới, cô gái có một gương mặt con nít, mang theo vẻ bụ bẫm, khi cười lên, khóe miệng có hai cái lúm đồng tiền.
Cô gái đi một mình, an vị ở một vị trí gần sân khấu ở dưới lầu, một mình chọn một nồi lẩu lớn.
- Ông chủ, cô ta có chỗ nào không bình thường sao?
Bạch Oanh Oanh cũng chú ý tới ánh mắt của Châu Trạch, hỏi.
Cô ấy không hỏi có phải là ông chủ thích cô bé bên dưới kia hay không, vì không cần phải hỏi, trong tiệm sách, nam có Hứa Thanh Lãng làm mẫu, nữ có Bạch Hồ làm chuẩn.
Đàn ông hoặc phụ nữ không đạt tới cấp độ đó.
Đều không thể lọt vào pháp nhãn của ông chủ được.
Ông chủ nhà mình, thế nhưng là một người rất kén chọn đó!
- Không có chuyện gì, gặp phải đồng nghiệp thôi, nhìn dáng dấp, có vẻ là một quỷ sai đi, cô nhìn đi, cô ta còn đang chào hỏi chúng ta đấy.
Lúc này, cô gái mặc áo khoác màu xanh da trời ở bên dưới cũng đang ngẩng đầu nhìn lên trên này, chẳng qua là, cô ta không nhìn Châu Trạch, mà là đang nhìn Bạch Oanh Oanh – người đang ngồi ở đối diện Châu Trạch.
Trên người ông chủ Châu có một bộ bài do luật sư An – một tuần sứ tiền nhiệm – làm ra, cộng thêm lần trước được bổ nhiệm làm bộ đầu, cái lệnh bài bộ đầu này, dường như cũng có chức năng ẩn dấu khí tức đi.
Có lẽ nguyên nhân bởi vì hàm lượng vàng tương đối đầy đủ, cho nên năng lực che giấu tin tức tương đối mạnh.
Đương nhiên rồi, nếu như mở lệnh bài bộ đầu của mình ra, tín hiệu được thả ra kia, đoán chừng mạnh hơn lệnh bài của bộ đầu thông thường không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận