Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1241: Ngài là… (2)

- Như vậy sao được chứ, hay là, ông chủ, tự chúng ta trở về trong nội thành trước, sau đó sẽ mua một chiếc xe đi.
- Cuộc sống này, không trải qua bằng cách đó, ngược lại, đối với chúng ta đẩy xe cũng không phải loại chuyện tốn sức gì, lại không có chuyện gì gấp cần vội vã, đẩy đi, vừa đẩy vừa đi, đúng lúc tôi cũng muốn thả lỏng một chút.
- Được, ông chủ.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh ông chủ nhà mình.
Bất kể là làm gì Oanh Oanh cũng đều là vui vẻ.
Sau đó.
Ở trên một con đường mòn vùng nông thôn.
Châu Trạch và Oanh Oanh cùng nhau đẩy xe ô tô.
Đi thẳng về phía trước.
Có lẽ, nếu là người khác đẩy xe, tốc độ sẽ rất chậm, nhưng đối với Châu Trạch và Oanh Oanh mà nói, độ khó thực sự không lớn, cũng không khác tốc độ bước đi của người bình thường lắm.
Vào lúc này cũng đang là thời tiết đầu xuân, phong cảnh ven đường cũng rất đẹp, hai người vừa đẩy xe, đồng thời vừa nói vừa cười.
Có lẽ.
Đây cũng tính là một loại lãng mạn đi.
Một loại lãng mạn mà tình nhân thông thường muốn trải nghiệm cũng không còn sức để trải nghiệm.
Chờ đến lúc xế chiều, xe bị đẩy vào bên trong tiệm sửa chữa, Châu Trạch lại đặt một gian phòng ở lân cận đó, sau khi tiến vào, theo quy tắc cũ, tắm trước.
Sau khi tắm xong.
Ông chủ Châu lập tức nằm uỵch xuống giường.
Oanh Oanh tắm xong mới leo lên giường theo,
Rúc vào bên người Châu Trạch, xoa bóp đầu giúp anh.
- Cô cũng mệt mỏi rồi, cũng đừng...
Châu Trạch thu hồi lời này.
Đúng vậy.
Cô ấy không mệt.
Trong cuộc sống, có lúc bớt đi những lời hỏi thăm sức khỏe dối trá kia, thật đúng là không quen lắm, tỷ như “Uống nhiều nước nóng” “Nghỉ ngơi sớm một chút” “Đừng quá sức” …
- Ông chủ, không khí ở nơi này rất tốt đấy.
- Bây giờ cô đã có thể cảm nhận được bầu không khí tốt hay xấu rồi?
- Tôi cũng không thể nói được đó là loại cảm giác gì, chẳng qua là ở nơi không khí tốt, tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn, tỷ như ở trong tiệm sách, tôi đã cảm thấy không khí rất tốt.
- Còn không phải sao, ở chỗ tiệm sách chúng ta cũng đã sắp được vườn rau xanh bên kia biến thành dưỡng khí tự nhiên rồi.
Châu Trạch nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn về phía hai món đồ được đặt ở trên tủ đầu giường, một là cái chai kia, còn thứ còn lại chính là tấm da thú kia.
- Anh Anh à, đợi sau khi trở về, cô đi tìm thử một chút đi, có thể tìm người thay thế một chút hay không, cho thêm chút tiền đi.
- Vâng, được ạ.
Oanh Oanh đáp ứng, sau đó, dường như lại vừa cảm ứng được tâm trạng Châu Trạch thực sự thay đổi, nhỏ giọng hỏi:
- Ông chủ, có phải là anh cực kì không thích loại chuyện thay thế này không?
Châu Trạch thở dài,
- Cũng còn ổn, thật ra thì lúc trước cũng đã từng thấy rất nhiều, có lúc, chính tôi cũng sẽ mê muội, bởi vì, càng nhìn lâu, thì càng cảm thấy, con người, bọn họ thực sự không khác gì động vật cả.
- Cô xem đi, chỉ cần có tiền, lại còn có thể tìm người phối giống cho mình.
- Chuyện đó phải...
- Cô xem đó mà làm thôi, giống như luật sư An...
Châu Trạch vỗ trán một cái.
Lúc này mới nhớ tới luật sư An đáng thương đã tới Quan Đông rồi đi.
Cuộc sống này.
Thoáng cái đã không có bao tay trắng.
Thật là là rất không quen nha.
Loại chuyện thất đức như thế này, nếu như trước đó luật sư An có ở đây, không cần tự anh đi sắp xếp, anh ta có thể hoàn thành cực kì gọn gàng.
Bây giờ, trong tiệm sách, Oanh Oanh có chút đơn thuần, lão đạo có chút hiền lành, thật đúng là rất khó tìm được một người khác thích hợp hơn.
Haiz.
Mất đi mới biết quý trọng nha…
Lão An à.
Khi nào anh mới trở lại đây?
Lúc này.
Vị trí trên ngực Châu Trạch bỗng nhiên truyền đến một trận rung động.
Oanh Oanh cảm giác được, đưa tay đặt ở trên ngực Châu Trạch.
Châu Trạch cười một tiếng, lấy chiếc mặt nạ ở bên trong ra, Khánh chỉ là một cô bé con, khuôn mặt nhỏ nhắn kia mà có thể được bao lớn chứ? Cho nên chiếc mặt nạ này cũng không quá lớn, lúc ông chủ Châu mang lên cũng có chút siết đến đau, cho nên cứ dứt khoát mang theo trên người.
Đừng nói chứ, thật đúng là đồ từ âm ti ắt đều là tinh phẩm.
Điện thoại di động và cả xe đều hỏng rồi, nhưng đồ chơi này, tín hiệu vẫn tốt như vậy.
Do dự một chút.
Hít sâu một hơi.
Châu Trạch tỏ ý Oanh Oanh yên lặng một chút.
Sau đó lặng lẽ mang chiếc mặt nạ này lên trên mặt.
...
- Ông!
Thân thể run lên.
Tầm mắt do màu trắng chói mắt lại biến thành hai màu trắng đen.
Lúc Châu Trạch mở mắt ra.
Phát hiện lại đến cảnh tượng quen thuộc.
Ở trên một cái giá đỡ.
Anh đã thành một con búp bê nữ tròn vo.
Sau khi đã có kinh nghiệm lần đầu tiên.
Lần thứ hai này đã có vẻ ung dung hơn nhiều.
Còn lúc lắc một cánh tay.
Bởi vì là búp bê, bên trong lại có khảm bánh răng, cho nên hai cánh tay này lại có thể thành công quay vòng vòng được ba trăm sáu mươi độ.
Ông chủ Châu giống như một đứa thiểu năng vậy.
Ở nơi này, xoay tròn hai cánh tay của mình chơi trò bánh xe phong hỏa luân.
Chơi đến thật vui vẻ.
Chơi một mình một lúc thật lâu.
Châu Trạch mới ngừng lại.
Không đúng.
Gửi tín hiệu cho anh như vậy.
Vậy mà sao hai người kia lại còn chưa tới chứ?
Ông chủ Châu nhớ nơi này hẳn là còn hai con búp bê.
Một con mặc trang phục viên ngoại, con còn lại thì mặc một cái yếm hồng, trên cái yếm còn có một chữ “thịt” chói mắt.
Chiếc mặt nạ này chỉ có ba người Khánh có được, hẳn bọn họ là người của một đội đẳng cấp Ất, sao gọi anh tới, kết quả hai người kia lại không thấy bóng dáng đâu chứ?
Anh cũng không thể tiếp tục ở lại đây bẻ đầu mình xuống làm bóng để đá chơi nữa một hồi chứ ?
Ồ?
Ông chủ Châu thật đúng là đã đặt hai cánh tay bé tròn lên trên cái đầu của mình rồi, thử một chút?
Lúc này.
Một con búp bê bỗng nhiên từ dưới giá nhảy lên.
Là con búp bê yếm hồng đó.
À.
Rốt cuộc cũng có người đến!
Châu Trạch lập tức bình tĩnh lại.
Phải biết.
Với tính tình của Khánh.
Là không có thể nào làm ra loại chuyện nhảy nhót như thế này được, trầm ổn lạnh như băng.
- Có… chuyện gì sao?
Ông chủ Châu đổi giọng điệu nói.
Búp bê yếm hồng tạm đứng ở đấy không nói lời nào.
- Cô làm sao vậy?
Ông chủ Châu tiếp tục rất bình tĩnh mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận