Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 262: Lôi xuống nước!

Nửa gương mặt rất đột ngột từ bên dưới hang động bay lên, nhiệt độ bốn phía cũng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống.
Châu Trạch theo bản năng hít sâu một hơi, cục diện khiến anh lo lắng nhất vẫn xuất hiện.
Thật ra trước kia Châu Trạch cũng đã nghĩ tới, nếu hiện tại mình là Châu Trạch, không quan tâm tới chuyện có linh hồn hay không có linh hồn, có ký ức hay không có ký ức, chí ít chuyện này có thể chứng minh từ tám mươi năm trước đến hiện tại, bản thân mình vốn đang bị người Nhật Bản giam trong sở nghiên cứu dưới lòng đất, bị coi làm sản phẩm nghiên cứu đã bị dịch chuyển, nếu không đã không thể có sự xuất hiện của mình.
Vậy liệu điều đó có đồng nghĩa với, cỗ thân thể ấy hiện tại vốn không ở nơi này?
Nhưng Châu Trạch vẫn nghĩ sai rồi.
Cỗ thân thể này còn đang ở đây.
Hơn nữa còn xảy ra biến hóa đặc thù.
Lúc trước Đường Thi có nói nơi này có yêu.
Ít nhiều gì Châu Trạch cũng có thể cảm giác được một chút.
Chẳng qua.
Cây có bóng người có tên, trước đây trong mơ mình đã nhìn thấy tình cảnh thân thể bị tàn phá này đại khai sát giới, lại tận mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ lọt ra khỏi tầm khống chế, trở nên điên cuồng, lúc này lại đối mặt với anh ta, trong lòng Châu Trạch vẫn còn có chút lo sợ bất an.
- Ông!
Một gợn sóng dập dờn mở ra.
Độc nhãn trên nửa gương mặt còn sót lại mở ra, trong đôi mắt vẫn là chỗ trống quen thuộc, dường như nó vốn không hề có thứ như tròng mắt tồn tại, thế nhưng ngay sau đó, từng đoàn từng đoàn trông có vẻ giống với rơm rạ rễ cây chui từ trong tròng mắt ra, đồng thời từ từ đi dọc xuống, thậm chí nó còn bổ khuyết đường viền nửa bên mặt đã bị mất đi, khiến gương mặt này thoạt nhìn có vẻ đã “viên mãn”, nhưng trên thực tế nó lại càng thêm quỷ dị và không cân đối.
- Rầm!
Một bàn tay chỉ còn xương trắng từ sát vị trí biên giới xuất hiện, sau khi nó chống trên mặt đất, thân thể cũng bắt đầu chậm rãi leo lên.
Động tác rất chậm, có vẻ hơi trì độn giống hệt như một con rối, bị một tên học đồ nghệ sĩ có tài nghệ thô ráp đang điều khiển, hơn nữa dường như anh ta hành động rất gian nan.
Nhưng loại khí tràng này lại giống như một thứ bẩm sinh, cho dù thân thể của anh ta đã tàn tạ, cho dù linh hồn trong cơ thể anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng rơi vào trên thân thể Châu Trạch.
- Rầm!
Anh ta bò ra từ trong huyệt động, nhưng trong khoảnh khắc, thân thể anh ta lại bắt đầu không chịu khống chế lui về phía sau, phảng phất như trong vô hình có thứ gì đó đang áp chế anh ta.
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một chuỗi đốm lửa nhỏ, đủ để có thể thấy được xung đột kịch liệt.
- Rống!
Anh ta hé miệng, cái miệng chỉ còn một nửa kia dùng phương thức cực kỳ khoa trương mà kinh hãi mở ra, trong nháy mắt, nửa bên mặt còn lại được cây cỏ bện thành lập tức vỡ nát, anh ta đang rít gào một cách không tiếng động, hiển nhiên anh ta đang cảm thấy rất phẫn nộ với loại tình huống này.
- Phù phù... ...
Châu Trạch cùng Đường Thi còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, cứ nhìn thân thể tàn phế thật vất vả mới có thể bò ra được lại té quỵ trên đất, sau đó nó lại bị kéo mạnh vào trong huyệt động.
Thoạt nhìn toàn bộ hình ảnh và quá trình có chút buồn cười, mang khí thế phong cách bừng bừng lên sân khấu, sau đó lại không giải thích được bị kéo xuống dưới lại, giống hệt như một diễn viên mới vừa lên sân khấu, còn chưa kịp lên tiếng gì đã phải hạ màn.
Chẳng qua, tình huống này lại khiến áp lực của đám người Châu Trạch lập tức tiêu tán không ít, ngưng trọng được tích góp từng tí từng tí một trong lòng Châu Trạch cũng bị tiêu trừ rất nhiều.
- Ông chủ, đây chính là cậu lúc trước sao?
Lão đạo hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu.
- Xem ra thân thể của cậu đã xảy ra vấn đề rồi, trên đầu đầy cỏ dài.
Châu Trạch không thèm để ý tới lão, nhưng không nghĩ tới lão đạo lại còn tiếp tục lẩm bẩm, nói:
- Ông chủ, tôi cảm thấy vận khí của cậu thật sự là xui tới không thể xui hơn, mộ phần của mình luôn bị trộm, đầu tiên là thi thể đời trước bị người ta nghiền xương thành tro, biến nó thành cháo mè đen ăn ngon lành.
- Sau đó lại tới cái thi thể này, lại bị người ta trồng như chậu hoa… chậc chậc. Ông chủ, nghề chính của bần đạo là xem huyệt cho người ta, lần sau nếu cậu có định chết thì nhớ tìm bần đạo, chắc chắn bần đạo sẽ chọn lựa một nơi an toàn cho cậu... ...
Lão đạo càng nói càng kích động, nhưng lão vừa nhìn thấy ánh mắt Châu Trạch, giọng nói của lão từ từ hạ thấp xuống.
- Đi lên phía trước nhìn xem, rốt cuộc phía dưới là thứ gì.- Châu Trạch nói với lão đạo.
- Ừm?
Lão đạo vẻ sợ hãi cả kinh.
ĐM.
Tôi chỉ là một nhân vật phụ, có trách nhiệm ở bên cạnh trợ vũ hô 6666.
Anh kêu tôi lên phía trước nhìn xem?
Lão đạo đem đưa mắt nhìn về phía Đường Thi, hy vọng Đường tiểu thư phủ định mệnh lệnh rõ ràng mang theo ý lợi dụng việc công để báo thù riêng của ông chủ.
Nhưng không nghĩ tới Đường Thi lại trực tiếp gật đầu, phụ họa nói:
- Cũng tốt.
- ... ... - Lão đạo.
Lão đạo chẳng còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì chậm rãi đi lên phía trước.
- Không cần lo lắng nhiều, vừa rồi rõ ràng vật kia đã bị hạn chế ở chỗ này, cho nên trong tám mươi năm qua rõ ràng nó đã xảy ra dị biến, thậm chí còn bị thứ gì đó khách chiếm nhà chủ, nhưng lại vẫn chẳng có cách nào rời khỏi nơi này như trước.
- Mà cả tôi và ông chủ của lão đều là 'quỷ', chỉ có lão là người sống, sẽ không kích thích tới đồ vật đang tồn tại bên dưới đâu.
Đường Thi ở phía sau giải thích cho lão đạo rõ.
Nghe vậy, trong lòng lão đạo được ổn định không ít, sau khi tiến tới lập tức rọi đèn pin xuống phía dưới, rồi lại đưa đầu đến mau chóng liếc qua.
- Ông chủ, dường như phía dưới có một cái giếng, còn có nước. - Lão đạo hô lên.
Lúc này Châu Trạch và Đường Thi mới nhích tới gần, quả nhiên phía dưới không phải là hang động gì cả, mà là một cái giếng.
- Phía dưới phải làm sao bây giờ? Ai biết trước đây linh hồn anh đã đi ra bằng cách nào chứ? - Đường Thi ngồi chồm hổm bên cạnh, có chút bất đắc dĩ chỉnh sửa lại mái tóc của mình một chút: - Hoặc là chúng ta tạm thời rời đi trước đã, đợi ngày mai khi tổ chuyên gia xuống đây, sau khi bọn họ phát hiện nơi này có vấn đề lại dùng bom nổ nát nơi này. Dù sao anh ta cũng không thể chạy trốn ra ngoài là được.
- Cô cho rằng có thể nổ nát anh ta sao? - Châu Trạch hỏi ngược lại: - Nếu như bọn họ phát hiện ra cỗ thân thể này.
- Ừm?
- Một thân thể rõ ràng đã chết tới không thể chết hơn lại còn có thể vận động, không phân biên giới, không phân ý thức, nhất định bọn họ sẽ không nhịn được mà mang nó về làm đối tượng nghiên cứu.
- Vậy không phải cũng tốt sao, anh cũng có thể tạo ra một cống hiến riêng vì sự phát triển của y học hiện đại. - Đường Thi trưng ra bộ dạng chẳng sao cả.
- Dung mạo của cô rất đẹp. - Châu Trạch nói.
- Cảm ơn.
- Nhưng cô có biết hiện tại có bao nhiêu người đàn ông vì không có tiền hoặc không có cơ hội, mỗi ngày tích góp từng chút từng chút nhu cầu sinh lý không nơi phát tiết không? Vì sao cô không đi giúp bọn họ một chút?
Trong mắt Đường Thi có ánh sáng màu tím chợt lóe lên, hiển nhiên, cô ấy đang tức giận.
Cô ấy nhớ kỹ trước kia Châu Trạch không phải như vậy.
Quả thật.
Người sẽ thay đổi.
Nhất là khi ngươi phát hiện ra thực lực của chính mình đã không cần phải khúm núm với người trước mặt nữa, đây là chuyện thường tình của con người, mà người cảm thấy không quen nhất chính là những người vẫn luôn ở địa vị cao cao tại thượng kia.
- Này này này, hai vị chớ ồn ào, chớ ồn ào, hình như nước phía dưới bắt đầu sôi trào.
Lão đạo chỉ xuống phía dưới nói, lão biết tính cách của Đường Thi, cũng biết sự phẫn nộ của ông chủ nhà mình sau khi bị trộm thi thể một lần. Hiện tại anh lại phát hiện thi thể của mình lần nữa xảy ra vấn đề, nhất định là khó có thể tiếp nhận nổi.
Nước bên trong miệng giếng bắt đầu sôi trào lên, "sùng sục sùng sục".
Ngay sau đó.
Mặt nước bắt đầu nhanh chóng dâng cao, giống như có nước suối ngầm đang dũng mãnh tiến ra vậy.
Trong lúc nhất thời.
Thậm chí mực nước còn dâng cao tới hang động, bắt đầu tràn ngập ra bốn phía, tiết tấu và tốc độ này càng thêm kinh khủng hơn so với chốt cứu hỏa nổ tung.
Từng con từng con chuột lại vọt lên, theo sát phía sau là rất nhiều đồ vật giống với nhánh cỏ cành cây.
Tốc độ nước phun càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có thể nghe được dường như phía dưới có đồ vật gì đó kêu lên một tiếng, sau đó tốc độ của dòng nước lại tăng gấp bội.
Trong lúc nhất thời, trong sở nghiên cứu, mực nước đã dâng tới vị trí eo người.
Thân thể Đường Thi lui về phía sau theo bản năng, cô ấy muốn dòng nước bốn phía cách xa mình một chút, nhưng ngay sau đó, một bàn tay ở dưới nước bỗng nhiên bắt được mắt cá chân cô ấy.
- Vèo!
Trong nháy mắt, hai mảnh thủy tinh lập tức cắt vào dưới mặt nước, nhưng chỉ nhìn thấy dòng nước phía dưới kích động một trận, sau đó cả người Đường Thi bị kéo ngược xuống dưới nước.
Sau khi tiến vào dòng nước, Đường Thi mới có thể nhìn rõ được thân thể bị tàn phá vừa leo ra đã bị túm trở về kia, lại có thể lặng yên không tiếng động một lần nữa bò ra ngoài.
Vị trí xương mắt cá chân vừa đau đớn vừa lạnh cóng, dòng nước bốn phía đang bị niệm lực của mình thao túng điên cuồng trùng kích thân thể kia, thế nhưng đối phương lại giống hệt như một tấm thép, bất động!
- Phù phù!
Đúng lúc này.
Châu Trạch không vào trong nước, anh trực tiếp đánh về phía thân thể bị tàn phế kia, móng tay trên mười ngón tay không chút lưu tình đâm thẳng vào bên trong xương sọ của đối phương, không hề hạ thủ lưu tình vì đối phương từng là thân thể của chính mình.
- Rống!
Thân thể tàn phế hé miệng, buông lỏng mắt cá chân của Đường Thi ra, sau đó hai tay anh ta gắt gao túm lấy cổ Châu Trạch, không ngờ hai người lại có thể dây dưa đánh nhau.
- Sùng sục... ... Sùng sục... ... Sùng sục... ... ...
Dưới mặt nước lại bắt đầu truyền đến âm hưởng, mà lúc này lão đạo đang đứng trên bàn làm việc, đỉnh đầu của lão đã sắp va chạm tới trần nhà, thấy Đường Thi lại nổi lên mặt nước, lão lập tức đưa tay kéo cô ấy qua.
- Ông chủ đâu? Ông chủ đâu?
Đường Thi trầm mặt, cũng không kịp xem vị trí mắt cá chân còn đang chảy máu của mình, trực tiếp đặt hai tay vào dưới mặt nước, sau đó quát một tiếng chói tai.
- Rầm... ...
Mặt nước gần như sắp đầy rẫy gian phòng thí nghiệm này thoáng cái đã bị phân liệt, lộ ra Châu Trạch và bóng người đã bị tàn phá kia.
Thân thể tàn phế đang không ngừng kéo Châu Trạch, thế nhưng mười móng tay của Châu Trạch cũng đang gắt gao lún sâu vào bên trong xương sọ của đối phương.
Có thể rõ ràng, mục tiêu của thân thể bị tàn phá này vốn không phải là Châu Trạch, anh ta còn đang kiên định đi về một phương hướng khác. chính là vị trí Đường Thi đang đứng.
Trong lúc nhất thời.
Từ nơi sâu xa.
Đường Thi sinh ra một loại dự cảm.
Thứ vật kia mong muốn không phải là Châu Trạch có quan hệ thiên ti vạn lũ với anh ta, mà là chính mình!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
- Ọc ọc... ... Ọc ọc... ...
Dòng nước bắt đầu xoay tròn một cách gấp rút, mà mức nước vốn đang bao trùm toàn bộ phòng thí nghiệm cũng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống, giống hệt như có người vặn nước đầy bồn tắm lớn sau đó rút nút xả bồn tắm vậy.
Bản thân vòng xoáy khổng lồ vốn đã mang theo một loại lực hút tự nhiên, cộng thêm sau khi mất đi sự bảo hộ và che lấp của số nước này, thân thể bị tàn phế mới vừa leo ra khỏi hang động một lần nữa lại bắt đầu cảm nhận được sự bài xích và sức mạnh cầm cố đáng sợ, thân thể anh ta dưới sự không cam lòng cực độ bắt đầu nhanh chóng giật lùi về phía sau, thẳng tới khi anh ta lại rơi vào sâu trong huyệt động.
Mà anh ta vẫn đang gắt gao nắm lấy Châu Trạch.
Lần này Châu Trạch không thể may mắn tránh khỏi.
Chỉ nghe một tiếng vang như tảng đá rơi xuống nước.
Châu Trạch và thân thể bị tàn phế kia cùng nhau rơi vào trong giếng.
Bốn phía hoàn toàn biến thành gió êm sóng lặng.
Thậm chí ngay cả một giọt nước đọng trên mặt đất cũng không hề lưu lại.
Vẫn khô ráo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận