Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1217: Tên điên (2)

- Lúc này, năm người nhóm lão Trương còn đang ở thành phố Dương Châu, lão An sắp đi tới Quan Đông.
- Trong tiệm chúng ta chỉ còn lại mấy người như vậy, một lát nữa tôi cũng nói rõ ràng mọi chuyện với mọi người.
- Ông chủ, chúng tôi điều tra rõ rồi, chuyện này, thật ra rất đơn giản.
Lão đạo nói xong lại nhìn qua Hứa Thanh Lãng, đại khái ý là, do anh nói hay do tôi nói?
Hứa Thanh Lãng khoát khoát tay, ra hiệu lão đạo nói tiếp.
Lão đạo liền hắng giọng một cái, nói:
- Chuyện rất đơn gian, cũng rất máu chó, thế nhưng đều bởi vì cái gương này.
Lão đạo lấy tấm gương đã bọc kỹ bằng đạo bào ở trong lòng ra, chỉ nó nói:
- Vốn dĩ chỉ là một chuyện rất đơn giản, bởi vì sự tồn tại của nó, mà lại trở nên phức tạp.
- Lão đầu kia, thật ra thì tuổi của ông ta lớn hơn tôi một đợt đi, lão thái bà kia, cùng đã ngoài 100 tuổi rồi, đã qua đời vào một ngày trước sinh nhật 101 tuổi.
- Lão đầu và lão thái bà đều người trong tỉnh XX ở Đại lục, lúc ấy hai người là vợ chồng, sau này bởi vì các đủ thứ vấn đề, trong đoạn thời gian đó lão đầu đã phát điên.
- Sau khi điên một đoạn thời gian, anh đoán sẽ ra sao?
Lão đạo cố ý thừa nước đục thả câu với Châu Trạch.
- Chết. - Châu Trạch hồi đáp.
- Ông chủ anh minh!
Vỗ mông ngựa rất gượng gạo.
- Cũng không phải là đã chết rồi sao, chỉ là sau đó, không biết lão thái bà đã dùng biện pháp gì đó, vượt biên đến Hồng Kông, nương náu thân nhân nhà mình, còn tay trắng lập nghiệp, gây dựng làm ăn về đồ cổ, kiếm được rất nhiều.
- Sau đó, sau khi lão thái bà chết, con cháu các đời của bọn họ đã làm theo di chúc của bà ta, mang theo di thể của bà ta cùng với tro cốt mà bà ta vẫn luôn cất giữ cẩn thân, quay về Đại lục đi lại con đường năm đó.
- Chuyện này nói cũng tương đương không nói, tấm gương này thì sao?
- Tấm gương này, theo cháu trai của bà ta đã nói, là món đồ mà lão thái bà cất giữ cẩn thận, bọn họ còn tưởng rằng đó là món bảo bối khó gặp gì đó, bằng không nhà bà nội của mình cũng sẽ không trân trọng nó như thế.
- Lão thái bà thật sự là một tấc cũng không rời tấm gương này, vẫn luôn mang theo trên người, đừng nói đến chuyện cho người ngoài động tới, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn thấy một chút nào.
- Tấm gương này, sao bà ta lại có được?
Lúc này Oanh Oanh bưng đồ ăn đã được hâm nóng lên, Châu Trạch gắp một miếng đồ ăn cho vào trong miệng.
- Lão đầu kia, khi còn sống là giáo sư khảo cổ, tấm gương này, hẳn là một món đồ mà trước đó ông ta đã tìm được, đưa bà xã nhà mình, ai biết được tấm gương này lại có điều quái lạ chứ.
Đó vốn là một chuyện xưa ra bình thường của thời đại, có thể nói, mang theo chút sắc thái cá nhân của chủ nghĩa anh hùng, viết thành kịch bản đưa cho những đạo diễn phim khổ vì tình kia, ngược lại có thể sẽ quay được bộ phim truyền hình không tệ đó.
Nhưng chính bởi vì tác dụng của cái gương này, đột nhiên đã xoay chuyển bộ phim truyền hình này thành một bộ phim huyền bí linh dị máu tanh cấp R. (hạn chế dưới 17 tuổi)
- Cái gương này, tôi chưa nghiên cứu cụ thể, tôi cũng không dám đi nghiên cứu, nhưng không khác nhiều lắm, trên cái gương này, hẳn là có khí tức của lão đầu và lão thái bà lưu lại.
- Hoặc giả, lúc lão thái bà ở Hồng Kông, có lẽ trong lúc cố ý cũng có thể là vô ý, đã khiến cái gương này vận hành.
- Bà ta mang theo cái gương này cả ngày lẫn đêm, lại sớm sớm chiều chiều đều nhớ về người chồng đã chết của mình, chuyện này dẫn đến vị sư phụ kia, ha ha, bị kéo lên hết lần này tới lần khác.
- Tấm gương này, có lẽ là một hình chiếu, biến hư thành thực, hóa tưởng niệm thành hiện thực.
- Có lẽ, ngay cả ngay cả chính bản thân lão thái bà cũng không biết được, bởi vì có quan hệ với cái gương này, dẫn đến vị sư phụ kia của tôi, hết lần này tới lần khác chết đi sống lại, sống lại rồi lại chết đi.
Châu Trạch gật gật đầu, đến cùng lão thái bà có biết được tác dụng cụ thể của tấm gương này hay không, cùng với cái chết của bà ta, đã không cách nào chứng thực được nữa.
Hứa Thanh Lãng cầm lấy bia trên bàn, không rót ra ly, trực tiếp uống bằng chai, qua hồi lâu, mới đặt chai bia xuống, có chút tức giận lại buồn cười mà nói:
- Lão Châu, anh biết không, có một chuyện, tôi vẫn luôn không thể hiểu được.
- Anh nói xem có buồn cười hay không chứ?
- Lão đầu đã giết cha mẹ tôi kia.
- Ông ta thế mà lại thực sự là một tên điên!
...
Một người, là một kẻ đáng thương, một kẻ đáng thương và điên loạn.
Bởi vì người còn lại, một kẻ đáng thương, một người phụ nữ đáng thương cũng sắp phát điên.
Mà đã tạo ra một sản phẩm dị dạng.
Lại bởi vì quá trình này.
Dẫn đến cha mẹ của cậu ta vì vậy mà gặp phải bất trắc.
Trong lòng Hứa Thanh Lãng rất rối rắm, mối thù này, đã báo được nhưng lại không quá thoải mái như vậy, ít nhất, chưa nói tới chuyện vui vẻ được bao nhiêu.
Kẻ thù cũng không phải người tội ác tày trời, thậm chí bản thân kẻ thù cũng là một người đáng thương.
Nhưng lão Hứa cũng không quá làm mà.
Uống hết nửa chai bia.
Cậu ta cũng không tiếp tục ăn cơm.
Mà là đi tới chỗ tủ lạnh lấy ra một quả dưa chuột.
- Anh muốn làm gì?
Châu Trạch xoay người hỏi.
- Dưỡng da.
Hứa Thanh Lãng cầm lấy thanh kiếm đồng, bắt đầu cắt dưa chuột.
Giống như là đã tạm biệt ngày hôm qua, dự định nguyên khí tràn đầy mà đón chào một ngày mới.
Ông chủ Châu rất muốn nhắc nhở cậu ta, sáng hôm nay cậu ta còn dùng thanh kiếm đồng này để quất thi thể đó.
Nhưng nhìn trạng thái hiện tại của lão Hứa một chút đi, vẫn là thôi đi, có lẽ, vừa chăm sóc da vừa ngửi mùi kẻ thù, cũng là một loại liệu pháp tâm lý đi?
Cũng may, lão Hứa không biến thái như vậy, lúc cắt được một nửa, dường như cậu ta đã nhớ ra hôm nay bản thân đã dùng thanh kiếm đồng này làm chuyện gì, cầm lấy phần dưa chuột đã cắt xong ném vào thùng rác, xoay người lại đi đến tủ lạnh lấy một trái khác ra.
Lần này không cắt, trực tiếp ngồi lại chỗ cũ, cắn một cái, cực kì giòn ngọt.
Rốt cuộc cũng là đồ sản xuất từ tiệm sách nhà mình, rau củ nhà mình trồng, chính là đồ ăn ngon!
Bạn cần đăng nhập để bình luận