Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 926: Trở mặt! (1)

Đây là biến tướng của việc thay đổi biện pháp tài trợ cùng đưa tiền cho bạn tốt với điều kiện tiên quyết là không tổn hại mặt mũi của doanh câu nha!
- Chuẩn bị đi. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Diệt anh ta? - Luật sư An hỏi.
- Diệt anh ta thì có cảm giác quá đáng tiếc. - Châu Trạch lắc đầu một cái, nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, hỏi, - Lão Hứa, có biện pháp nào hay không, để cho loại tình huống này của lão Trương biến thành giống như cậu…
Dường như Hứa Thanh Lãng biết rõ Châu Trạch muốn nói gì, lập tức lắc đầu nói:
- Tôi có thể thử một chút, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, dù sao, không phải cùng một cấp độ.
- Hải Thần mặc dù được gọi là “Hải Thần”, nhưng cũng chỉ là một con Hải Mãng (mãng xà biển) thành tinh.
- Nói thật, so với Giải Trãi, thực sự không quá có khả năng so sánh.
- Cậu làm chuyện cậu có thể là được rồi, còn lại… - Châu Trạch liếm môi một cái, lão Trương, chẳng qua là lúc trước anh “ra tay nghĩa hiệp” cứ vậy mà cứu, thật ra thì không kỳ vọng nhiều lắm, cũng không có ý định lợi dụng lão Trương, nhưng nếu như lão Trương có thể đạt được lực lượng của phân thân của Giải Trãi mà nói, hiệu quả kia...
Hình ảnh.
Thật đẹp.
Châu Trạch vỗ tay phát ra tiếng.
- Biu!
Hoa Hồ Điêu bay tới, rơi vào vị trí bả vai của Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay sờ cái mông của Hoa Hồ Điêu một cái.
Nói:
- Tôi nghĩ cây bút máy kia của tôi, vẫn luôn đặt ở trong cái mông của con hàng này, thực sự là quá ủy khuất rồi.
Trận pháp và bố trí của Hứa Thanh Lãng, đem ra bắt một con rùa biển, vấn đề không lớn;
Nhưng nếu như đem ra để bắt cá voi, liền có chút không đáng chú ý rồi.
Cái mâm lớn bao nhiêu thì sẽ ăn được bấy nhiêu cơm, cưỡng ép thêm vào, sẽ chỉ tự chơi cho bản thân vỡ ra mà thôi.
Không phải là tiệm sách không còn cách nào khác, bàn về phong ấn, bàn về áp chế.
Sát bút tôi đây không nhằm vào bất kì ai.
Các vị đang ngồi.
Đều là.
- Ha ha, có lần đầu tiên nha.
Trên mặt luật sư An mang theo nụ cười, trong lòng lại là hương vị của mười ngàn bình giấm Trấn Giang bị vỡ bình tập thể.
Làm sao lại không có đại lão vừa ý mình?
Làm sao lại không có đại lão muốn thượng mình?
Các đại lão.
Các người đều mù mắt sao?
Tôi.
An Bất Khởi.
Muốn diễn kỹ có diễn kỹ.
Muốn xấu bụng có xấu bụng.
Muốn tính kế có tính kế.
Muốn lòng dạ ác độc có lòng dạ ác độc.
Xinh xắn như vậy, hoàn mỹ như vậy, biết điều như vậy, nghe lời như vậy.
Bất kỳ tư thế nào cũng đều biết, nếu không cũng có thể học được rất nhanh chóng.
Lô đỉnh tốt như vậy.
Làm sao lại không có ai đến dùng?
Các người không cần tôi coi như xong đi, các ngươi mù mắt coi như xong đi.
Nhưng nhìn lại thứ các người hiện đang dùng một chút đi.
Đều là cái loại hệ liệt dưa vẹo táo nứt gì vậy?
Ôm bắp đùi là một chuyện vô cùng tốt đẹp, cũng là một chuyện rất thích ý.
Nhưng bất kể bạn có ôm bắp đùi đến chặt hơn đi nữa, bất kể bạn có thể ôm được nhiều bắp đùi hơn nữa.
So ra cũng kém với việc bạn tự mình trở thành bắp đùi nha!
Chẳng qua là, dù sao luật sư An cũng là luật sư An, từ lúc là nhân vật nhỏ lăn lộn đến bây giờ, không bối cảnh không lý lịch, đều là tự dựa vào chính mình, cho nên anh ấy có thể phát tiết tâm trạng ghen tị của mình ra ngoài một cách nhanh chóng, chỉ vào Hoa Hồ Điêu ở trên bả vai Châu Trạch nói:
- Tôi lo lắng, một khi rút cây bút trong mông của con hàng này ra, kẻ đầu tiên muốn tạo phản, chính là con hàng này đi.
Hoa Hồ Điêu đang nằm chổng mông đung đưa đung đưa ở trên bả vai của Châu Trạch nghe vậy.
Lập tức nghiêng đầu qua.
Nhe răng trợn mắt về phía luật sư An.
Hận không được trực tiếp xé luật sư An thành vô số mảnh nhỏ!
Anh mới sẽ làm phản đó.
Anh mới muốn bỏ trốn đó.
Anh đó!
- Chít chít chít chít!
Luật sư An không thèm nhìn đến sự đe dọa của Hoa Hồ Điêu, lại nói:
- Nếu như nói thả nó rời đi cũng còn khá, để cho chính nó tự do tự tại đi, hoặc là bị sấm đánh chết hoặc là tự mình tìm ra được một nơi lẩn trốn an toàn.
- Nhưng nó thực sự rất có khả năng sẽ trở mặt, dù sao bình thường ông chủ anh đối xử với nó như vậy…
Dù gì người ta cũng là huyết mạch Yêu thú xuất hiện từ thời kỳ Phong Thần Bảng nha!
Anh thì cứ một câu nổ rồi lại sờ cái mông như thế này.
Coi nó là chó corgi lâu như vậy rồi, không đúng, chó corgi người ta, địa vị gia đình cũng đều cao hơn nó đấy!
Đừng nhìn trên mặt người ta “kêu chi chi” , trong lòng chắc chắn là “hamapi*” !
(



卖批

một câu thường mang tính chất trêu đùa, vừa mang tính chất chỉ trích, có lẽ xuất phát từ tiếng Quan Thoại, hiểu nôm na là “ngu ngốc”, nhưng nặng hơn hơn “ngu ngốc”)
- Hơn nữa, nếu thả nó đi, thật đúng là thật đáng tiếc, nếu như con hàng này nguyện ý không sợ đau, ra sức liều chết, chậc chậc...
Luật sư An vẫn cho là, bàn về sức chiến đấu tổng hợp, không sợ đau, loại bỏ ảnh hưởng của nhân tố tính cách.
Thực lực của Hoa Hồ Điêu hẳn là mạnh hơn thằng bé trai.
Nhưng lần trước lúc con hàng này đối mặt với lão đầu cùng với phân thân của Giải Trãi, cũng đã là hoa trong nước rồi, nếu như không phải sợ đau, lúc trước ông chủ nhà mình cũng không có khả năng thu phục khống chế được.
Chỉ là nơi nào có chèn ép thì nơi đó có phản kháng.
Anh đã chèn ép nó lâu như vậy rồi.
Muốn lại đi trên con đường dụ dỗ.
Cũng không khả năng rồi.
Hơn nữa ngay từ tình huống gặp nhau đầu tiên.
Cũng không có biện pháp đi theo con đường dụ dỗ.
- Chuyện này tôi biết.
Tay của Châu Trạch tiếp tục sờ ở trên cái mông của Hoa Hồ Điêu.
Giống như nếu còn không sờ nhiều một chút sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Hoa Hồ Điêu phối hợp tư thế.
Chủ động nghênh hợp.
Ánh mắt nịnh hót lấy lòng, phảng phất như đang nói: Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt*!
(Núi không góc cạnh, thiên địa hợp làm một mới có thể tách rời)
- Thả nó đi, quả thật quá đáng tiếc, nhưng vẫn phải xem ý nguyện của bản thân nó, so với nó, tôi vẫn cảm thấy nếu như lão Trương có thể nhờ vào đó đạt được một cỗ phân thân của Giải Trãi, giá trị sẽ lớn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận