Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1596: Quá trẻ tuổi (1)

Đây giống như một loại trò chơi khảo nghiệm nhân tính, mà thông thường “động lực” của loại trò chơi này, chính là sự cân bằng.
Lợi ích là điều chắc chắn, và tiền tố động cơ cho bất kỳ chuyện gì xuất hiện, mãi mãi đều có lợi ích, thứ đó, chắc chắn luôn đi đầu.
Ở đây.
Lợi ích chính là người duy nhất may mắn còn sống sót kia, mới có thể kế thừa bổn nguyên
Lợi ích chính là duy nhất may mắn còn sống sót người kia, mới có thể thừa kế phần bổn nguyên thực sự của Giải trãi, từ đó cá chép vượt long môn, từ một phân thân nhỏ nhỏ, hóa thân thành Giải Trãi mới.
Mà sự cân bằng, chính là ở chỗ đấu sức trên nhiều phương diện.
Nếu như chỉ có hai phe mà nói, vậy thì mọi người đều rất tham lam, trực tiếp làm một trận, mạnh được yếu thua, một trận định thắng thua, tuy nói là dứt khoát nhưng cũng mất đi sự xuất sắc.
Mà tương tự như hiện tại, ba người ở đối diện, cộng thêm lão Trương, là bốn người, cũng đều có chỗ trống cho sự nghi kỵ lẫn nhau hợp tác chồng chéo với nhau.
Có lẽ.
Không thể nào mà bọn họ chưa từng cân nhắc đến vấn đề không lên tiếng, tuy không trở thành Giải Trãi mới được, nhưng ít ra còn có thể giữ được ý thức của bản thân tồn tại, thậm chí còn không cần nơm nớp lo sợ giống như trước nữa, lo lắng rằng sau khi xong chuyện thì bản thân sẽ bị xóa đi, phải quay trở về đại gia đình “Giải Trãi”.
Đối với bọn họ mà nói, có thể được sống, có thể có tư tưởng mà tồn tại một cách độc lập, thì bản thân đã rất đáng được quý trọng rồi.
Mà đó, cũng chính là điểm mấu chốt của bọn họ.
Cho dù không thể trở thành Giải Trãi mới, nhưng ít ra vẫn đảm bảo được tôi vẫn là tôi.
Chẳng qua là, bên vốn là yếu nhất, cũng chính là lão Trương, bởi vì một Châu Trạch đứng ở bên cạnh lão Trương, một kẻ thần bí có thể trộm đi một phân thân của Giải Trãi ở ngay dưới mí mắt của anh ta.
Một kẻ có thể có năng lực tiêu diệt bất kỳ một phân thân đơn độc nào trong bọn họ.
Hiển nhiên, ông chủ Châu ở đây đã trở thành nguyên nhân chủ yếu khiến cho sự thăng bằng không cách nào thực hiện được.
Sự nghi kỵ lẫn nhau giữa bọn họ, tự nhiên chưa nói tới mức hợp tác chân thành, dù sao bất kỳ lựa chọn nào bất kỳ sự thay đổi nào, cũng liên hệ đến lợi ích sống còn của bọn họ.
Nhưng Châu Trạch lại không giống, anh hoàn toàn có thể giúp lão Trương, từng bước từng bước mà loại trừ những đối thủ cạnh tranh khác.
Lúc này bọn họ có thể chạy, có thể tách ra, nhưng bạn có thể tránh cả một đời sao?
Có thể trốn tránh mãi mãi được sao?
Có thể bảo đảm được rằng chỗ ẩn nấp của mình sẽ không bị phát hiện sao?
Phải biết, đây chính là bổn nguyên của Giải Trãi, bất kỳ kẻ nào cũng đều không thể không động lòng với chuyện này!
Đều là người thông minh, không đúng, đều là sinh mệnh thông minh, cho nên khi đối mặt với thực tế rằng chỉ sợ tương lai có chạy trốn đi đâu cũng sẽ gặp phải nguy hiểm như vậy, ba vị này, lựa chọn tạm thời đoàn kết lại.
Giết chết kẻ mạnh nhất - Châu Trạch, khiến cho thế cân bằng lần nữa được hình thành.
Chỉ tiếc, trong lúc lén lút mưu tính lại không chú ý tới, có một kẻ xem trộm.
Thật ra thì ông chủ Châu đã sớm mài đao xoèn xoẹt rồi.
Chỉ mong bọn họ mau chóng xông tới, mọi người sảng khoái mà làm một trận, thậm chí còn đưa ra thêm một điều kiện tiên quyết, không thể trốn chạy không thể rút lui nữa.
Thuộc hạ nhà mình có kỳ ngộ, so với việc bản thân có kỳ ngộ, cũng không khác nhau nhiều lắm, nhất là loại người có tính cách và phẩm chất như lão Trương, thuộc về loại thủ hạ mà cả đời này cũng sẽ không đâm sau lưng (làm phản) mình.
Người phụ nữ ở bên trái.
Ông lão ở chính giữa.
Lão bà bà ở phía bên phải.
Ba người.
Tấm lưới ba sợi.
Chậm rãi dồn ép về phía Châu Trạch.
- Để… tôi… lên…
Doanh câu lên tiếng.
Tuy nói mới vừa rồi chó giữ cửa rất dứt khoát trực tiếp đánh một trận khiến cho anh ấy cũng có chút ngoài ý muốn.
Nhưng rất hiển nhiên.
Đối mặt với ba Vượng Tài nhỏ này.
Châu Trạch không có bất kỳ cơ hội cứng rắn như vừa rồi.
Hơn nữa, hiện tại cơ thể của ông chủ Châu đã bị tiêu hao quá độ, nếu như không có sức mạnh của Doanh câu lần nữa tiến hành bơm vào, khả năng rất lớn là sẽ giống với người đàn ông mặc âu phục mà ông chủ Châu đã giết trước đó vậy, trực tiếp bị giết trong một giây.
Lão Trương nuốt rất hết sức, nhưng anh ấy đã tới cực hạn rồi, dường như anh ấy rất muốn khôi phục thêm một chút thậm chí là chống đỡ một chút, khiến cho bản thân có thể xông lên giúp đỡ Châu Trạch.
Nhưng mơ mộng vẫn luôn to bự, cuối cùng hiện thực vẫn gầy trơ xương như thế.
Cho tới hiện tại, lão Trương vẫn luôn được tiệm sách bảo vệ rất tốt, về chuyện khai phá sức mạnh của Giải Trãi bên trong cơ thể mình cũng không được mấy phần, cho dù thỉnh thoảng vào thời điểm mượn dùng thì cũng giống như đá đánh lửa vậy, lúc linh lúc không linh.
Muốn để cho anh ấy trực tiếp ăn một hơi tới mức trở thành một tên béo sau đó xong lên liều mạng với đấm “tiền bối” cáo già này, rất không thực tế.
Phần lớn mọi người – trong quá trình lớn lên – vẫn phải chú trọng một vài phương pháp cơ bản, không phải tất cả mọi người đều có thể có một Doanh câu ở bên trong cơ thể, hơn nữa lại còn có thể có được quan hệ tốt giống như ông chủ Châu.
- Chạy trốn thì phải làm sao bây giờ?
Châu Trạch ở hỏi ở trong lòng
Doanh câu rất muốn trả lại một câu: Coi như có chạy cũng tốt hơn rất nhiều so với việc anh chơi lung tung rồi trực tiếp xuống đất ăn tỏi.
Nhưng số chữ quá nhiều, Doanh câu lười nói.
Ông chủ Châu liếm môi một cái.
Không để ý đến việc ba vị kia đã bắt đầu hình thành thế bao vây với mình rồi.
Mà lại nghiêng đầu.
Nhìn về phía sau lưng.
Dĩ nhiên không phải đang nhìn Hứa Thanh Lãng, cái tên Hải thân đại nhân kia dùng để bắt ếch thì còn tạm được.
Loại chuyện vừa đánh nhau vừa đối mặt như thế này, không thể trông cậy được
Cũng không hi vọng vào lão Trương nữa rồi, linh hồn cũng đã chống đỡ đến mức tròn xoay rồi, để cho anh ấy lên đánh nhau, đoán chừng không bay được mấy bước thì bản thân đã bị xì hơi trước rồi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận