Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 511: Thể nghiệm cảm giác bốc cháy hai độ

Hoả táng?
Hoả táng?
Hoả táng?
Nếu không phải hiện tại Châu Trạch đang nằm trong trạng thái phụ thân, không cách nào nhúc nhích.
Phỏng chừng ông chủ Châu đã trực tiếp phun ra một ngụm lão huyết!
Không ngờ kiếp sau rồi mà mình vẫn hữu duyên với hoả táng như vậy?
Ngẫu nhiên tìm một thân thể thích hợp để phụ thân nghỉ ngơi một lát.
Mới vừa trở về, nhân sinh lần đầu tiên đi mát xa, Châu Trạch còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác thoải mái.
Đã bị đẩy vào lò thiêu?
Trước đó, khi anh còn có ý thức, bị đội cấp cứu đưa vào tràng hỏa táng, sau đó không thương tiếc ném anh vào lò hỏa thiêu.
Chuyện đó gần như đã thành tâm ma của Châu Trạch.
Loại thể nghiệm này hình thành nỗi sợ hãi người thường khó có thể tưởng tượng nổi, nhất là ngay khoảnh khắc khi chính mình vừa bị đẩy vào lò hỏa thiêu.
Loại áp lực này.
Loại biệt khuất này.
Đủ để khiến người ta tan vỡ!
Đến nay.
Châu Trạch vẫn không cách nào xóa bỏ tâm lý oán hận.
- Được, ông Triệu, chúng ta bắt đầu đi.
Giọng người phụ nữ này có vẻ rất thương tâm bi thống.
Hẳn là đang thương cảm vì người thân đã mất.
Cảm giác được xe cứu thương dưới người khởi đầu bị đẩy đi.
Châu Trạch thực sự rất muốn cười,
Nếu như có thể, anh thật muốn kéo cái vị trong cơ thể mình kia từ "trên giường" lên.
Đến.
Giao cho anh.
Anh tới sống đi.
Để cho tôi kết thúc đi.
Lập tức sẽ bị thiêu đốt cấp độ hai.
Thời gian này thật khó có thể vượt qua nổi.
Nếu không hai ta đổi vị trí đi?
Anh đi ra sống, tôi vào trong ở.
Không có chuyện gì làm tôi lại nổi lên, tìm người giả trang bức?
Chẳng qua, đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, cam chịu là có, nhưng cam chịu không giải quyết được vấn đề.
Châu Trạch bắt đầu liều mạng muốn thoát khỏi thân thể này.
Mình không ở lại gian phòng nghỉ này nữa, không phải được rồi sao?
Mình chuyển sang nơi khác ở.
Hoặc cùng lắm thì lại ngẫu nhiên phiêu bạc một hồi.
Bên cạnh đã bắt đầu phát nhạc Phật giáo.
Hiển nhiên.
Việc hỏa thiêu sắp bắt đầu.
Khi cảm giác được xe cứu thương dưới người mình đã được chuyển nối thành công với băng chuyền của lò hỏa thiêu.
Châu Trạch gần như bắt đầu liều mạng giằng co.
Anh đã từng mượn xác hoàn hồn, cho nên anh không các nào hoàn toàn tiến vào và thao túng thân thể này. Châu Trạch nhớ kỹ, Thúy Hoa và một số lệ quỷ có biện pháp để thao túng một vài thân thể.
Nhưng có rất nhiều người từng ăn thịt heo.
Nhưng người từng gặp heo chạy trên đường đua lại không nhiều lắm.
- Răng rắc...
Cửa lò thiêu được mở ra.
Điều này càng tăng thêm kích thích với Châu Trạch.
"Bịch" một tiếng.
Không phải tiếng động từ bên ngoài.
Mà là âm hưởng phát ra từ bên trong cơ thể.
Như trong lúc lơ đãng.
Châu Trạch ý thức được hình như mình đã trượt vào.
- Tay đang động, tay đang động!
- Mau nhìn, tay đang động!
- Người còn chưa chết, người còn chưa chết!
Bên ngoài truyền đến tiếng bật thốt.
Có thể.
Đối với nhân viên công tác trong nhà tang lễ đến nói, bọn họ đã từng nghe nói tới tin đồn có người bị đưa đến nhà tang lễ hoả táng, bỗng nhiên thức tỉnh, thật ra người đó còn chưa chết.
Nhưng đối với bản thân bọn họ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện như vậy thật.
- Ông xã, anh còn sống, anh còn sống sao!
Người phụ nữ có người thân mất đi nhào tới trên người Châu Trạch.
Bắt đầu vừa khóc vừa la lên.
... ... ...
Người bị dời ra khỏi nhà tang lễ.
Thậm chí Châu Trạch có thể cảm thụ được dường như loại không khí áp lực kia đã biến thành dễ thở hơn rất nhiều.
Châu Trạch bị khiêng lên một chiếc xe, rất nhanh xe đã được khởi động.
Loại hoàn cảnh ầm ĩ chung quanh cũng lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Trong xe.
Cộng thêm bản thân mình cũng chỉ có ba người, đây là số lượng Châu Trạch phân biệt ra được dựa vào tiếng bước chân.
Dường như bản thân mình đã kích phát thứ đồ gì đó.
Dẫn đến quyền khống chế của bản thân mình với thân thể này càng lớn hơn một chút.
Như nó vốn là thân thể của mình.
Không đúng.
Giống như thân thể Từ Nhạc mới đúng.
- Không chết hẳn?
Tài xế lái xe phía trước có chút không dám tin tưởng.
- Sao có thể không chết được?
- ... ... - Châu Trạch.
Lời này.
Nghe.
Là lạ.
- Chị cũng không biết, hiện tại chị cũng rất loạn, chị trơ mắt nhìn, anh ta sẽ bị đẩy vào lò thiêu ngay lập tức, mà chị cũng sẽ được giải thoát ngay, có thể sống cuộc sống mới.
- Nhưng ngay khoảnh khắc khi anh ta bị đẩy vào lò thiêu thì.
- Ngón tay anh ta bỗng nhiên giật giật.
- Khốn kiếp.
- Vì sao anh ta còn chưa ngỏm củ tỏi!
- Lúc đó chị thật muốn đẩy nhân viên công tác ra, đích thân túm anh ta lại nhét vào lò thiêu thiêu hủy!
- ... ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu hơi đau lòng cho người anh em bị bản thân mình phụ thân này.
Bởi vì người cất lời chuyện vừa rồi không phải ai khác.
Mà chính là người phụ nữ đã mất người thân thoạt nhìn tình cảm vô cùng thắm thiết, đã từng kinh hô "ông xã, anh còn sống sao" lúc trước.
Người anh em.
Rốt cuộc anh đã tạo bao nhiêu tội nghiệt?
Mà vợ anh chỉ ước gì anh đi chết đi như thế?
Hơn nữa nhìn cách nói chuyện của người tài xế kia.
Thật giống hệt như một vệt sáng xanh xuất hiện, xanh thẳm tới độ khiến người hốt hoảng.
- Không quan tâm rốt cục anh ta đã chết hay chưa, chị sẽ không đưa anh ta đến bệnh viện. Không, hiện tại chị sẽ bóp cổ anh ta cho anh ta chết trước, mặc kệ rốt cục anh ta có còn sống hay không, chị cũng phải chắc chắn anh ta đã chết!
- Không thể, không thể, chị không nhìn thấy mấy chiếc xe đang đi theo phía sau sao? Nhà ngươi thân thích đều đang đi theo phía sau, bọn họ muốn tới bệnh viện với chúng ta! Còn có cha mẹ em cũng đã nhận được tin tức, lúc đầu bọn họ không dám tới tham gia lễ tang của con trai mình, nhưng hiện tại vừa nghe nói anh ta sống lại, bọn họ đã chạy tới bệnh viện rồi!
Châu Trạch bám sát vào người "Lão Vương sát vách", đáy lòng không nhịn được thở dài.
Câu chuyện này.
Càng ngày càng đặc sắc, thật kích thích.
Em trai anh và vợ của anh.
Thật đúng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Đáng tiếc hiện tại anh đã chết rồi, nếu không tôi thật muốn giới thiệu người bạn thân nhất của tôi là Vương Kha cho anh làm quen.
- Nhưng chúng ta không thể tới bệnh viện được, chúng ta đã nói với người ngoài rằng anh ta bệnh tim đột phát, tới bệnh viện, ngộ nhỡ bác sĩ điều tra được rằng anh ta trúng độc thì phải làm sao bây giờ?
Giọng nam trở nên vô cùng khẩn trương.
- Em hỏi vì sao chị biết trả lời thế nào? Sao chị biết được! Sao chị biết được!
Người phụ nữ cuồng loạn hô lên.
- Đều do em, là em để chị cho anh ta uống thứ kia, là em, đều tại em! Chị đã nói hiện tại không thể làm vậy được, sẽ xảy ra vấn đề!
Người phụ nữ bắt đầu chia nồi (1).
(1) Chia nồi: đùn đẩy trách nhiệm.
- Đã tới lúc này rồi chị nói những thứ này có ích gì, thuốc là em lấy, nhưng người hạ độc là chị, chúng ta đều thoát không khỏi liên quan!
Người đàn ông rất lý trí.
- Em lái chậm một chút, chậm một chút, chị gọi điện thoại cho bạn bè chị. Đúng rồi, chúng ta không nên tới bệnh viện nhân dân số một mà nên tới bệnh viện nhân dân số ba, là bệnh viện mà trước đây chị đã làm việc ấy.
- Chị gọi điện thoại sắp xếp một chút.
- Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, chỉ cần anh ta chết rồi, chúng ta đều không có việc gì!
- Chị nhanh chóng xác nhận anh ta đã chết, tranh thủ thời gian xác nhận, chỉ cần đưa đến bệnh viện, xác nhận anh ta đã chết, bệnh viện sẽ không giải phẫu thi thể, sẽ không đâu.
- Để chị lái xe.
Người phụ nữ cũng bình tĩnh lại, đổi lại vị trí với người đàn ông.
Đây là một chiếc xe van thương vụ, không gian trong xe rất lớn.
Lúc này, người đàn ông lại đi tới bên cạnh Châu Trạch, anh ta dán lỗ tai của mình lên trên ngực Châu Trạch. Anh ta không nghe thấy tiếng tim đập, tay cũng đặt bên chóp mũi Châu Trạch, nhưng không thể cảm giác được hô hấp.
Thấy thế nào cũng giống một người đã chết!
Đúng lúc này.
Hai mắt người đàn ông trợn trừng.
Bởi vì anh ta nhìn thấy ngón giữa trên bàn tay phải của anh trai mình chậm rãi dựng lên!
- ĐM.
- A a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Người đàn ông hét lên.
Không chết.
Anh trai không chết thật.
Thực sự không chết! ! !
Anh trai thực sự còn sống.
Còn sống!
- Chị dâu, Ái Viện, Ái Viện, anh em chưa chết, anh ta thực sự chưa chết, ngón tay của anh ta vừa động, còn với em, với em... ...
- Vậy thì giết chết anh ta đi!
Người phụ nữ thét to.
Không nên trách hai người này lại hoảng loạn vô phương ứng đối như vậy.
Được người nhà thương tiếc tới không thể thương tiếc hơn, nhưng vừa đưa vào lò thiêu đột nhiên “sống” lại thế này.
Người có thể trải qua tình huống như vậy ít càng thêm ít.
Hơn nữa.
Người này.
Còn do chính bọn họ hại chết.
Cho dù có là sát thủ lạnh như băng đối mặt với cục diện này, đoán chừng cũng sẽ cảm thấy chân tay luống cuống, hai người kia.
Không đúng.
Biểu hiện của đôi cẩu nam nữ này đã rất tuyệt.
- Đúng, giết chết anh ta, giết chết anh ta!
Người đàn ông theo bản năng đưa tay bóp cổ anh trai mình.
Châu Trạch cảm thấy cổ mình đang bị ghì chặt.
Thế là anh nói thầm trong lòng:
- Em trai, anh khuyên em nên làm người lương thiện.
Người phụ nữ vừa lái xe vừa nhìn về phía sau thông qua gương chiếu hậu, thấy hành động của em chồng, ả lập tức mắng:
- Sắp đưa người tới bệnh viện, em ấn ra vết tích thì phải làm sao bây giờ? Em đang cố ý lưu lại chứng cứ sao!
- Một khi đưa tới bệnh viện, cho dù người đã chết, nhưng nếu bác sĩ phát hiện trên cổ anh ta có vết hằn, chắc chắn bọn họ sẽ hoài nghi, chỉ cẩn làm một vài kiểm tra thi thể đơn giản là có thể xác định đại khái nguyên nhân tử vong.
- Đúng, đúng, không thể bóp ra vết tích được!
Người đàn ông kinh hoàng mà nhìn chung quanh, cầm lấy một chiếc khăn lông trên chỗ ngồi, trực tiếp bịt kín lỗ mũi và miệng của anh tai mình, hai tay anh ta đè lên phía trên, không dám dùng sức quá nhiều, nhưng vẫn đủ để bảo đảm anh trai mình không thể thở nổi.
- Anh trai, anh chết đi, anh chết nhanh điiiii! ! ! ! ! !
- Em trai van cầu anh, anh chết nhanh đi, nhanh chóng chết đi! ! ! !
Người đàn ông hô lên.
Cảm giác hít thở không thông truyền đến.
Châu Trạch cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng còn chưa tới mức độ khó chịu tới không thể khống chế nổi.
Châu Trạch hiểu.
Vì có linh hồn anh gia nhập khiến thân thể này có thể kích thích ra một xíu hoạt tính từ trạng thái tử vong hoàn toàn, nhưng vẫn đang nằm trong trạng thái chết giả, tương đương với "Quy Tức Công".
Mà trên thực tế.
Thật ra nhân loại không chỉ hô hấp dựa vào mũi, tất cả lỗ chân lông trên thân thể cũng có thể hô hấp, nhất là khi thân thể đang nằm trong trạng thái chết giả, nhu cầu với dưỡng khí không lớn, dù có bị bịt miệng mũi lại cũng không tạo thành vấn đề quá lớn lao.
Đại khái chừng mười lăm phút sau, người phụ nữ hô lên:
- Phía trước là bệnh viện, anh ta còn chưa chết sao?
Mấy chiếc thân của người thân thích phía sau theo rất sát, người phụ nữ muốn cố ý đi chậm cũng không được, sợ khiến các thân thích hoài nghi.
- Có lẽ là chết rồi... ...
Người đàn ông không dám chắc chắn quá.
Dọc theo đường đi, anh ta liều mạng đè khăn lông xuống, cho dù là con voi cũng bị anh ta đè chết ngộp rồi ấy nhỉ?
Anh ta buông tay ra.
Lấy khăn mặt xuống.
Còn theo bản năng cầm lấy khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên thái dương của mình.
Anh ta chảy quá nhiều mồ hôi.
Một phần nguyên nhân là vì trời nóng.
Chín phần nguyên nhân là bị hù.
Chỉ có điều khi anh ta ý thức được bản thân đang cầm khăn mặt gì…
Anh ta lập tức ném chiếc khăn mặt ra ngoài.
Lấy tay lau mạnh trên mặt mình.
Xúi quẩy xúi quẩy.
Thật mẹ nó xúi quẩy!
Chỉ có điều, khi anh ta lại nhìn về phía anh trai đang nằm trên ghế ngồi.
Một màn khiến anh ta hoảng sợ xuất hiện.
Anh trai đã bị mình bịt miệng mũi suốt cả quãng đường.
Bỗng nhiên mở mắt phải ra.
Còn.
Nháy một cái với anh ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận