Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1369: Lộ tẩy! (2)

Nhân vật nhỏ có trí tuệ của nhân vật nhỏ, người có thể lăn lộn nổi bật trong một đám người cũng một thể loại như vậy, tuyệt sẽ không phải là nhân vật đơn giản gì.
Sau khi trí nhớ của buổi tối hôm qua bị phong ấn.
Luật sư An còn có thể căn cứ một chút chi tiết và đầu mối ít ỏi như thế để nói ra những lời này được.
Thực sự có thể gọi là cực kì xuất sắc đi.
Cũng khó trách Phùng Tứ đã từng nói với Châu Trạch, anh chưa từng nhìn thấy An Bất Khởi lúc ban đầu, lúc đó anh ta sống tốt đến biết bao nhiêu.
Người đàn ông trung niên không lên tiếng, chẳng qua chỉ cười vẫy vẫy tay.
Pin cũng đã bị ném trên mặt đất.
Anh ta bắt đầu đi về phía trước.
Luật sư An do dự một chút, một nhân vật khủng bố như vậy, lần này anh ta thực sự không dám mang người đó về nơi trú quân của phe mình.
Thấy đối phương đi rồi.
Luật sư An chỉ có thể kiên trì đến cùng tiếp tục đi theo.
Đối phương cũng không đi quá nhanh, chỉ như tốc độ đi bộ của người bình thường mà thôi, luật sư An có thể dễ dàng theo kịp, nhưng luật sư An vẫn cẩn thận phát hiện ra, hai bên con đường mà đối phương đang đi qua, vốn dĩ nơi đó cây cối đang phát triển rất tươi tốt, lúc này lại thể hiện ra một loại cảm giác đã bước vào cuối thu, như thể cả mùa hè đột nhiên bị cướp đi mất vậy.
Này này!
Luật sư An hít mũi một cái, đây là hấp tinh đại pháp đi, không đúng, hấp tinh đại pháp cũng không biến thái như vậy nha, trực tiếp hút sạch sức sống cả những sinh vật chung quanh.
Hơn nữa còn là một đường đi một đường hút nữa đấy, bá đạo như vậy sao, thật là kinh khủng như vậy!
Vị này.
Rốt cuộc là ai vậy chứ?
Cho dù là những phán quan kia, cũng không làm được đến mức này đi, ít nhất, những phán quan cấp thấp, luật sư An có thể xác định bọn họ không làm được!
Tiếp tục đi theo.
Đại khái đi được một tiếng.
Người đàn ông trung niên dừng bước, luật sư An cũng dừng bước, lòng bàn chân đã bị ma sát đến rướm máu vào ban ngày, bây giờ dừng lại một phen, lại càng đau hơn.
- Anh thường xuyên dùng pin sao?
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên hỏi.
- Dùng chứ, điều khiển từ xa của TV thường xuyên dùng đó.
- Vậy anh, đã từng nhìn thấy chuyện bắt người làm pin chưa? - Người đàn ông trung niên lại hỏi.
Ngay sau đó.
Chính bản thân người đàn ông trung niên cũng buồn cười rồi.
Anh ta bị làm sao vậy.
Lại đi hỏi một nhân vật nhỏ về loại vấn đề này.
Trước khi hoàn dương.
Lúc ở trong địa ngục.
Anh ta vừa mới bàn luận về loại vấn đề này với Bồ Tát.
Dùng một vấn đề đã từng bàn luận với Bồ Tát để bàn luận với một kẻ “thân mang tội” ở trước mắt này.
Rốt cuộc là đang coi trọng anh ta hay là khinh thường Bồ Tát đây?
- Cái gì? Người còn có thể dùng làm pin sao? Đây không phải là chuyện ngàn lẻ một đêm sao!
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, lại lắc đầu, câu trả lời này của luật sư An, không ngoài ý muốn của anh ta, lại cũng cảm giác có chút nhàm chán.
Giống như một người sẽ không đi suy nghĩ và thấu hiểu được rốt cuộc con kiến dưới chân mình đang suy nghĩ gì vậy.
Người đàn ông trung niên cũng không quá mức để ý đến một ít chi tiết của An Bất Khởi, cũng không đi nghiên cứu ý nghĩ và ý tưởng của anh ta.
Thật ra thì.
Nếu như anh ta muốn điều tra.
Thực sự rất đơn giản.
Trực tiếp đè An Bất Khởi trên đất, sưu hồn một phen là xong chuyện rồi.
- Rốt cuộc thì ngài là ai vậy?
Cuối cùng luật sư An cũng mở miệng hỏi.
Người đàn ông trung niên không trả lời.
Lười trả lời, cũng không cho là cần phải trả lời.
- Ngài đang nghiên cứu về pin sao?
- Chẳng qua là cảm thấy hứng thú mà thôi. - Người đàn ông trung niên nói.
Người đàn ông trung niên ngồi xuống.
Sau đó.
Trước mặt người đàn ông trung niên bắt đầu có từng gốc cây dây leo bò lên.
Tụ tập với nhau.
Lại bắt đầu tự ma sát chính mình.
Tự đốt bản thân.
Châm lên một ngọn lửa.
- Nấm.
Người đàn ông trung niên đưa tay về phía luật sư An.
- Há, tốt.
Luật sư An đặt nấm mà mình đã hái được xuống, lại xiên vào một nhánh cây ở bên cạnh, bắt đầu nướng.
Đối với người thích ăn đồ nướng mà nói, mọi thứ đều có thể nướng được.
Người đàn ông trung niên mở tay ra, một chai rượu Bỉ Ngạn Hoa xuất hiện ở trong lòng bàn tay của anh ta.
Luật sư An sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông trung niên quan sát rượu Bỉ Ngạn Hoa một chút, rồi lại ném cho luật sư An.
- Anh đã làm ra nó như thế nào?
- Trộm được. - Luật sư An trả lời.
Anh ta đang cố gắng hết sức không trả lời những vấn đề liên quan đến tiệm sách.
- Cũng coi như anh có biện pháp rồi.
- Quá khen, quá khen, xiên này nướng xong rồi.
Luật sư An đưa cành cây đã xiên nấm cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy, cắn một cái, khẽ cau mày, thành thật mà nói, thực sự không thể ăn được, đã không có gia vị cũng coi như xong đi, kỹ năng nướng đồ ăn của luật sư An thật sự là kém đến giật mình, lại nướng nấm đến mức ra được cảm giác của màn thầu đấy.
- Không thể ăn được sao?
Luật sư An dè đặt hỏi.
Người đàn ông trung niên bỏ nấm lại, động tác của anh ta đã nói rõ tất cả.
- Vậy, uống chút rượu?
Luật sư An móc ra một lon bia từ trong túi, đưa cho đối phương.
Người đàn ông trung niên nhận lấy bia.
- Ngài đói đúng không? Tôi đây mà còn có mấy que Snickers này.
Luật sư An sờ một cái túi, móc ra, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy.
Nhìn luật sư An.
- Trên người của anh thật nhiều đồ.
Vừa nói.
Dường như người đàn ông trung niên cảm thấy hứng thú.
Ngón tay ngoắc ngoắc với luật sư An một cái.
Một hộp bao ngừa thai rớt ra.
Ngón tay lại móc một cái.
Hai túi hạt cau lớn rơi ra.
Ngón tay tiếp tục ngoắc...
Những thứ đồ ăn vặt cùng với những thứ lặt vặt khác luật sư An mang theo trên người từng món từng món rơi ra.
Vào giờ phút này.
Luật sư An có một loại cảm giác bản thân phải bị móc sạch.
Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại không dám phản kháng.
Chỉ coi là nếu như đối phương đã muốn chơi loại trò chơi này, bản thân cũng chỉ có thể chơi chung với đối phương thôi chứ sao.
- Hửm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận