Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 715: Nộ Giang hoài cổ

Hasselblad.
Người đàn ông có hai mươi mấy căn phòng đúng là không giống, mua máy ảnh nhỏ mười mấy vạn đến luyện tập.
Châu Trạch có phần lo lắng có phải lão Hứa tuyệt vọng đối với tương lai bất động sản trong nước không.
Cảm thấy bọt biển bất động sản sẽ tiến đến, nên bình nứt không sợ bể bắt đầu thoải mái chi tiêu thả tay rồi?
Khi xuống núi thay đổi một đường núi, còn nhìn thấy di chỉ hầm, từ trong hầm chui ra, phía trước chính là một hố chôn sống, nghe nói năm đó đã đào ra hơn một ngàn thi thể công nhân Trung Quốc từ trong đó.
Sau khi nô lệ xây dựng pháo đài quan trọng cho quân Nhật xong, sợ công nhân để lộ bí mật, đã lấy lý do kiểm tra sức khỏe tụ tập người lại chôn giết.
Sắp đến hai giờ, mọi người mới xuống núi, về trên xe.
Luật sư An tiếp tục lái xe.
Hứa Thanh Lãng nghịch máy ảnh.
Châu Trạch tiếp tục gối đầu lên đùi Oanh Oanh tắm nắng.
Mãi cho đến chạng vạng.
Bầu không khí trong xe mới từ ngưng trọng chuyển thành thả lỏng.
Sau đó.
Đợi đến đêm khuya khi sắp rạng sáng.
Thả lỏng cuối cùng chuyển thành không kiên nhẫn.
Bởi vì luật sư An lái xe, vòng qua vòng lại, vòng tới vòng lui, vòng đến hiện giờ.
Lúc này Châu Trạch không nhìn nổi nữa, nói thẳng:
- Tôi nói lão An này, chúng ta có thể chuyên nghiệp chút được không?
- Tôi đã nghe nói tới có người nhập cư trái phép.
- Nhưng thật sự không có ai cầm bản đồ baidu đi nhập cư trái phép cả.
Luật sư An nhún vai, hỏi:
- Tôi đây đổi bản đồ gaode?
Tiếp theo, đã vang lên:
- Bản đồ gaode, liên tục hướng dẫn cho ngài...
“... ...” Châu Trạch.
- Thật ra tôi cảm thấy bọn họ thật sự có thể tạo ra phục vụ VIP một chút, cung cấp con đường và tuyến đường nhập cư trái phép riêng biệt, tránh chỗ phong tỏa và kiểm tra.
- Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đã quen không có khí tiết.
- Ngại quá các vị, tôi đúng là làm nhập cư trái phép, nhưng đây đều là nhập cư trái phép từ địa ngục đến dương gian.
- Nhập cư trái phép cấp thấp này, tôi vẫn là lần đầu tiên làm, lần đầu tiên mà, không có kinh nghiệm, mọi người tha thứ nhiều hơn.
- Má nó chứ.
- Muỗi thật nhiều.
- Tôi cũng không định có lần thứ hai.
Bốn người đi trong rừng rậm, còn xuyên qua vài nhánh sông, thật ra, luật sư An có phần nói không sai, anh không chuyên nghiệp, thật ra không sao cả, chỉ cần cung cấp một phương hướng đại khái là được rồi.
Đội ngũ nhập cư trái phép này, bốn người, cũng không phải người thường, riêng cương thi còn có hai người!
Rãnh trời mà người bình thường đều khó có thể vượt qua được, lại không tính là vấn đề gì đối với bọn họ.
Đợi đến khi trời sắp sáng.
Mọi người mới dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lúc này chắc ở trong biên giới Myanmar, Châu Trạch còn cố ý lưu ý xem, không phát hiện cột mốc biên giới, vốn còn định chụp hình lưu niệm.
Dù sao máy ảnh của lão Hứa đắt như vậy, không chụp mấy tấm, thật tiếc nuối.
Khi mọi người uống nước ăn đồ, luật sư An lấy một chiếc điện thoại vệ tinh từ trong ba lô ra.
Trong hiệu sách cũng có một cái, là đặt mua trước khi đi.
Luật sư An bấm điện thoại, rất nhanh, bên kia nhận, luật sư An đưa điện thoại cho Châu Trạch, bản thân ăn bánh quy nói đi nhìn đường trước, cánh rừng lớn này, sợ nhất lạc đường uổng phí không công phu.
Châu Trạch nhận lấy, đặt bên tai, chợt nghe thấy giọng lão đạo:
- Ông chủ, hôm qua có bốn vị khách đến đây, một người trong đó nhờ tôi tìm thẻ tôi đã tìm được rồi, tiền cũng lấy, nay mai tôi sẽ đi quyên góp cho công trình hy vọng.
- Hôm qua Lâm Khả cũng đến rồi, đưa bốn người kia đi, buổi tối còn có vài vị khách, cũng do Lâm Khả đưa đi.
- Ừm, tốt.
Lâm Khả vẫn còn ở nhà Vương Kha, dù sao cách hiệu sách cũng không xa.
Khi hiệu sách có mối làm ăn.
Tít!
Cô ấy đến đây.
Đưa người xuống địa ngục rồi.
Tít!
Cô ấy lại trở về làm học sinh tiểu học.
Cũng tiện lợi.
- Ông chủ, mọi người ra nước ngoài sao?
Nếu lấy điện thoại vệ tinh liên hệ, lão đạo cũng đoán được một ít.
- Ừm.
- Chơi vui như vậy, sớm biết được bần đạo cũng đi.
“Khẹc khẹc khẹc!” Khỉ con tán thành!
- Bị muỗi đốt, không chơi vui.
Châu Trạch nào dám mang theo lão đạo đi.
Nơi hoang vu vắng vẻ này.
Không chừng lão đạo chỉ tiểu một bãi đã tiểu lên trên mộ phần của hung thần gì đó rồi.
- Không có cách nào, trong tất cả nhân viên, tôi nhìn trúng nhất chính là lão đạo ông đó.
- Chuyện sửa sang trong phòng, được ông nhìn tôi mới yên tâm.
- Ha ha ha.
Lão đạo rất vui vẻ, sau đó không quên nhắc nhở:
- Ông chủ, tôi nghe nói phần tử ngoài vòng pháp luật bên đó rất nhiều, còn có buôn lậu cũng rất nhiều, mọi người cẩn thận một chút.
- Ý, không đúng.
- Nên cẩn thận hình như là bọn họ.
- Được rồi, có việc sẽ liên lạc lại đi, bên kia ông nhìn kỹ chút.
- Được rồi, ông chủ.
Cúp điện thoại, Châu Trạch duỗi thắt lưng.
Lúc này.
Luật sư An đi về, nói:
- Phía trước có một đám người đang đi về phía này.
- Ai vậy?
Châu Trạch vừa hỏi vừa nhận ấm nước trong tay Oanh Oanh uống một ngụm.
- Xem chừng, hoặc buôn lậu hoặc buôn ma túy.
“Phụt!”
Nước mà Châu Trạch mới vừa uống vào đã phun ra, cảm thấy thật sự không nói được gì, có chuyện của Câu Tân trước đó, cộng thêm một chút kinh nghiệm trước kia, lần này ra khỏi nhà đã cố ý không mang theo lão đạo, cuối cùng lại vẫn bị mồm quạ đen của ông ấy nói trúng rồi.
Cũng may, chính như theo lời lão đạo ở trong điện thoại, đối với bọn họ đội ngũ này mà nói, đụng phải kẻ phạm pháp hoạt động trên đường biên giới nơi này, không hay ho không phải là bọn họ mà là những kẻ phạm pháp này.
Nhưng mà, từ trước đến giờ ông chủ Châu không thích làm anh hùng, cũng không có giác ngộ “Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn” của cha nuôi Spider Man này, nghe xong lời luật sư An nói, lập tức chỉ lắc đầu, nói:
- Chúng ta tránh đi.
- Ừm.
Luật sư An chấp nhận:
- Chúng ta đi sang bên kia, để cho bọn họ đi trước.
Luật sư An cũng từng chìm nổi trong quan trường, hơn nữa tâm tư của anh càng nhiều vẫn ở trên người chết, luôn luôn thiếu hứng thú đối với chuyện của người sống.
Ông chủ Châu lại có tính tình xấu xa, thêm với có vết xe đổ của người mù kia ở Thượng Hải.
Phiền toái tìm tới cửa đụng phải, nhìn tâm tình rồi quản, chứ chưa bao giờ chủ động đi tìm phiền toái tới định giúp một tay.
Mọi người thu dọn đồ đạc, rồi đi tới một bãi đất trống, cũng không cố ý che giấu, chỉ thay đổi vị trí ngồi xuống, trong rừng cành lá rậm rạp, vả lại bởi vì mới sáng sớm, còn có sương mù, tầm nhìn vốn thấp.
Luật sư An lấy một máy MP3 từ túi đeo lưng ra, phong cách rất cổ, vài năm trước chắc coi như đáng giá.
Trước khi di động thông minh thông dụng, mấy thứ như MP3 và MP4 là một món đồ chơi rất lưu hành một thời trong nhóm học sinh, nhưng mà bây giờ ít người dùng.
Luật sư An đút tai nghe vào tai Châu Trạch, ấn phím play.
- Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang.
- Súng trên vai đao trên lưng, nhiệt huyết hăng hái như triều dâng...
Giọng nam cao mạnh mẽ vang dội vang lên.
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An, không hiểu được.
- Ông chủ, trước nghe đi, lời ca không nhiều lắm, nhớ giai điệu, nắm vững thời gian học xong.
Tuy rằng luật sư An luôn luôn cố kỵ cái gì đó, không nói thẳng ra mục đích cuối cùng của việc này, nhưng trong lòng Châu Trạch thật ra cũng đoán được một ít, lập tức gật gật đầu, kiên nhẫn bắt đầu nghe nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận