Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 502: Cửa Địa Ngục!

Từ sau khi sương mù bao phủ vùng núi này, mọi thứ nơi này đã phát sinh biến hóa, thậm chí có thể nói là ngay cả quỷ sai ở nơi này cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Tình hình cụ thể và tỉ mỉ, có thể nhìn hai người Châu Trạch và luật sư An.
Hai bọn họ trở nên phá lệ khiêm tốn.
Nhưng trong hoàn cảnh này, lại có quỷ sai bắt đầu đuổi theo "công trạng".
Nhìn mấy người thắt cổ mà chết trong gian phòng này, từ từ đi ra ngoài cửa, bắt đầu tụ lại, Châu Trạch suy tư một chút, đề nghị:
- Chúng ta cũng ra ngoài xem một chút chứ?
- Được.
Luật sư An gật đầu, tất nhiên là hiểu rõ.
Anh ta cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là người trong nghề nào lại có trách nhiệm như thế.
Chẳng qua, nếu cứ lèm nhèm mà đi ra như vậy quá không thích hợp.
Luật sư An tìm một sợi thừng từ trong phòng bếp qua, cắt thành hai đoạn, một đoạn thì treo trên cổ mình, một đoạn khác lại đưa cho Châu Trạch.
- Trong túi chúng ta có lá bài đặc thù, có thể che giấu hơi thở, đến lúc đó lại cố ý tiết lộ một số quỷ khí ra, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Châu Trạch đưa tay túm lấy sợi dây trên cổ luật sư An, nói:
- Nhưng sợi dây trên cổ người ta hướng lên trên.
Đúng vậy.
Những thôn dân kia đều chết vì thắt cổ, cho dù bọn họ có thể thoát khỏi trạng thái treo đứng, nhưng sợi dây treo trên cổ bọn họ vẫn dựng thẳng, đồng thời còn nhếch lên thật cao, phảng phất như bản thân bọn họ còn đang bị thắt cổ.
- Chuyện này không thành vấn đề.
Luật sư An lại tìm ra hai chạc cây từ trong phòng bếp, dùng sợi dây phủ lên chạc cây, sau đó cắm chạc cây vào cổ áo của mình. Thoạt nhìn, giống như chính sợi dây tự dựng thẳng lên.
- Vậy là được rồi chứ? - Luật sư An cười nói.
- Anh thật thông minh, thật thông minh.
Cứ như vậy.
Châu Trạch và luật sư An cùng đeo chạc cây đi ra ngoài, tụ vào với đám thôn dân, hai người đều cố ý tản mát ra một chút tử khí.
Bọn họ vốn là "quỷ".
Lúc này, thật ra không thể tính là bọn họ đang làm bộ.
Càng giống như bọn họ đang lộ ra tình huống chân thật.
Thôn này cũng chỉ có chừng mấy trăm mạng người, nhìn như không nhiều lắm, nhưng khi mọi người tụ tập lại cùng nhau, chiến trận vẫn phải có.
Châu Trạch và luật sư An chen ngang trong đội ngũ.
Phía trước là tiếng roi da không ngừng vang lên.
Đội ngũ bắt đầu lặng lẽ đi tới.
Tất cả mọi người đều đần độn ngơ ngác.
Rập khuôn theo kẻ khác mà đi lên phía trước.
Loại cảm giác này khiến Châu Trạch có chút hoảng hốt.
Phảng phất như mình không ở nhân gian.
Mà đang đi trên đường hoàng tuyền dưới địa ngục.
Bởi vì hết thảy tất cả đều quá giống.
Luật sư An một mực nhìn chung quanh, quan sát được mọi thứ, chỉ có điều thoạt nhìn vẻ mặt anh ta trắng bệch, thực sự giống quỷ.
Châu Trạch nghĩ.
Nếu đoàn làm phim cần mời diễn viên chuyên nghiệp đóng vai tử thi.
Tuyển anh ta đi là thích hợp nhất.
Không cần hoá trang.
Vẫn có thể dung nhập một cách hoàn mỹ.
Cứ như vậy, mọi người một đường đi ra khỏi thôn.
Châu Trạch nhìn thấy tên cầm roi da đi ở phía trước nhất đội ngũ. Anh ta mặc quần áo màu đen, như Cản Thi nhân vậy.
Bởi vì đối phương không lui về phía sau, nên tạm thời hai người mình còn không bị bại lộ, nhưng cũng bởi vậy, bọn họ mất cơ hội quan sát người cùng nghề với bọn họ kia.
Trong sương mù hai bên không ngừng có cánh tay vung vẫy ra, như có một con ác quỷ đang dương nanh múa vuốt ở nơi này, nhưng vì roi da khắc chế, bọn nó chủ động nhường ra một con đường, không dám tiến lên đến mạo phạm.
Thỉnh thoảng roi da lại vang lên một chút.
Thỉnh thoảng khẩu hiệu cũng xuất hiện một hồi.
Đội ngũ an ổn đi tới.
Hành động này trông không giống như đang đuổi thi, ngược lại có chút giống với đang đuổi ^(*


(oo)


)^.
Đi thời gian hơi dài.
Châu Trạch cảm thấy chân mình hơi mỏi.
Luật sư An bên cạnh vẫn trưng ra kỹ thuật biểu diễn đỉnh phong.
Hoàn mỹ dung nhập vào hoàn cảnh chung quanh.
- Này, chúng ta cứ đần độn đi về phía trước như vậy cũng không phải biện pháp.
Châu Trạch mở miệng nói.
Luật sư An không nói chuyện.
- Này?
Châu Trạch lại kêu một tiếng.
Luật sư An vẫn chưa nói gì.
Châu Trạch duỗi nhẹ tay chọc chọc luật sư An, phát hiện thân thể luật sư An nghiêng qua, gần như muốn ngã xuống.
Dưới sự kinh hãi, Châu Trạch lập tức đưa tay dìu luật sư An đứng lên, nếu anh ta ngã xuống, bọn họ sẽ bại lộ.
Luật sư An còn đang máy móc đi lên phía trước.
Châu Trạch đưa tay bấm một cái vào phần eo luật sư An.
Luật sư An lườm qua.
Hít sâu một hơi.
- Anh đã ngủ thiếp đi? - Châu Trạch hỏi.
- A, ừm.
Luật sư An lắc lắc cổ, tiếp tục đi lên phía trước.
- Minh tưởng còn có hiệu quả như vậy?
- A, ừm.
Không ngờ tôi vẫn luôn giả vờ giả vịt một đường đi thẳng về phía trước, anh lại đang ngủ?
Rốt cuộc ai mới là ông chủ?
- Năng lực của minh tưởng rất kỳ diệu, loại người có thể ôm nữ bộc ngủ như anh đương nhiên không hiểu được.
Luật sư An ê ẩm nói.
Hai người không ngừng đôi co mấy câu vô nghĩa, trong lúc bất tri bất giác, đội ngũ ngừng lại.
- Ngừng rồi?
Luật sư An cẩn thận thăm dò nhìn ra ngoài.
- Hình như phía trước có một cổng vòm.
Châu Trạch cũng đưa đầu về phía trước, nhìn về nơi xa.
Đích xác.
Phía trước có một cổng vòm.
Một nửa cổng vòm màu đen một nửa cổng vòm màu trắng.
Đứng sừng sững trong sơn đạo, không cao lắm, chỉ lớn chừng cửa thôn bình thường, nhưng lại có khí tức cổ xưa truyền ra.
- Đây không phải Cửa Địa Ngục đấy chứ? - Châu Trạch hỏi.
Trên phương diện này, kinh nghiệm của Lão An phong phú hơn Châu Trạch nhiều, thật ra ngay cả bộ phận trung tâm của địa ngục Châu Trạch còn chưa từng bước vào.
Lão An là người bên trong thể chế, đức cao trọng vọng.
- Thật ra chìa khóa Cửa Địa Ngục trong tay quỷ sai chỉ là một lời dẫn, càng giống như một Truyền Tống Trận. Tôi dám đánh cược, ngay cả phán quan cũng khó có khả năng nắm giữ Cửa Địa Ngục chính thức.
- Ngay cả Thập Điện Diêm La trong truyền thuyết, thậm chí là Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không có khả năng nắm giữ.
Cửa Địa Ngục càng giống với một loại ý nghĩa biểu đạt trừu tượng.
Trong truyền thuyết, nó xuyên qua nhân gian và cõi âm, là cầu câu thông giữa hai giới, loại "đồ vật" có thể quyết định hai vị diện này sao có thể bị người nắm giữ?
Nếu như ai nắm giữ nó, không chỉ đơn giản là nắm giữ thông đạo ra vào.
Cộng thêm ý nghĩa thực tế và ảnh hưởng của nó.
Chẳng khác gì chân chính nắm giữ giới hạn sinh tử!
- Vậy đây là vật gì? Châu Trạch hỏi.
- Không biết, nếu biết tôi còn bị sương mù này vây khốn sao?
- Tại sao anh lại vô dụng như vậy?
- ... ... - Luật sư An.
Trước đó không lâu, anh mới nói người ta thông minh lanh lợi mà?
Người trong nghề mặc đồ đen kia buông cây roi trong tay xuống, trực tiếp quỳ sát dưới cổng vòm hai màu đen trắng kia, như đang cao giọng ngâm xướng cái gì đó.
- Anh ta đang hát cái gì vậy? Hình như là ngôn ngữ địa phương. - Châu Trạch hỏi.
- Không biết, bình thường, khẩu âm của quỷ sai căn cứ theo khẩu âm của nơi người đó ở khi còn sống, mặc dù mấy năm nay, tiếng phổ thông đã phổ biến khắp dương gian, nhưng muốn thật sự ảnh hưởng đến cõi âm còn cần một khoảng thời gian nữa.
- Dù sao thì hiện tại, người có thể nói tiếng phổ thông lưu loát còn chưa tới thời điểm già bảy tám mươi tuổi, đã tới lúc chết, bọn họ còn rất trẻ.
Sau khi màn ngâm xướng kết thúc.
Cổng vòm hai màu đen trắng bắt đầu chấn động.
Ngay sau đó.
Một đồ án giống với đồ án thái cực xuất hiện phía dưới cổng vòm.
Vị quỷ sai mặc trang phục màu đen một lần nữa đứng lên, nhặt roi da lên, dùng sức quất một cái về phía bầu trời, quát lên:
- Lên đường đi!
Trong lúc nhất thời.
Đội ngũ bắt đầu tiếp tục đi tới.
Người phía trước đã đi vào cổng vòm.
Trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Người phía sau tiếp tục đi lên.
Thoạt nhìn, toàn bộ tràng diện quỷ dị vô cùng.
Như mọi người đang xếp hàng đi nhảy cầu, hơn nữa còn không có chút biện pháp an toàn nào.
Lại giống như đám người đang xếp hàng chờ bị bắn chết, nói chung không có chút phòng bị.
Có lẽ.
Loại cảm giác nguy cơ này.
Tới từ nơi không biết tên.
Những thôn dân đã chết này còn ổn.
Dù sao thì bọn họ cũng không có ý thức, cơ bản đã bị roi da kia thao túng, nhưng Châu Trạch và luật sư An lại không phải.
Rốt cuộc phía sau cổng vòm là nơi nào.
Sau khi đi vào có thể ra được nữa không?
Mọi thứ vẫn là ẩn số.
Cũng bởi vậy.
Hai người vốn xếp hạng giữa đội ngũ.
Bắt đầu phát triển tinh thần "kính già yêu trẻ, phụ nữ được ưu tiên".
Anh trước anh trước.
Mời cô mời cô.
Em tới em tới.
Tôi không vội, tôi không vội.
Hai người bắt đầu không ngừng lui về sau.
Đến cuối cùng.
Đã lui đến phía cuối cùng của đội ngũ.
Dưới cục diện này, dù hai người có muốn đề cao phong cách nữa cũng không được.
Rất nhanh, trước mặt bọn họ chỉ còn hai con đường.
Một con đường là từ từ nhắm hai mắt, đi lên phía trước.
Nếu cơn lốc mới đã xuất hiện, sao có thể trì trệ không tiến?
Một con đường khác là trực tiếp vạch mặt!
Người có kinh nghiệm sống và làm việc đều hiểu một đạo lý.
Đó chính là.
Người cùng đơn vị.
Có đôi khi còn khẩn trương hơn cả quan hệ đồng hương gặp gỡ đồng hương, sau lưng nã một phát súng.
Đương nhiên.
Trong hai lựa chọn này.
Bọn họ nhất định sẽ chọn cái sau.
Phương án thứ nhất đã trực tiếp bị phủ quyết.
Với tư cách là hai người đàn ông trung niên đầy mỡ đã trải qua gió sương cuộc đời.
Chuyện nghênh đón khiêu chiến không rõ và mới lạ là việc người trẻ tuổi nên làm.
Hai người ông chủ Châu và luật sư An không thể đi tìm kích thích như vậy.
Quần chúng ăn dưa vốn dày công tu dưỡng, chỉ nên phụ trách việc ăn dưa.
Tuyệt không kết cục!
Giữa lúc phía trước chỉ còn lại mười mấy người, ông chủ Châu và luật sư An đã chuẩn bị tiên phát chế nhân, chế trụ người cùng đơn vị mặc trang phục màu đen, cầm roi da trong tay kia.
Đột nhiên có chính cái bóng màu xanh nhạt bay nhanh từ trong sương mù tới.
Là vong hồn của chín người phụ nữ kia.
Mang theo oán niệm cực mạnh!
Trước đó, Châu Trạch đã đụng phải hai người, trong phòng còn có bảy người, cộng lại chính là chín.
Người đàn ông cầm trong tay roi da chợt xoay người.
Châu Trạch và luật sư An lập tức nhìn về phía anh ta.
Ừm.
Vẫn không thấy rõ khuôn mặt của anh ta.
Bởi vì anh ta mang mặt nạ màu đen.
- Các người cũng phải đi vào, nhanh lên! ! !
- Bốp!
Roi da lần thứ hai vung vẫy.
Trên mặt chín vong hồn lộ ra vẻ thống khổ giãy giụa.
Khi bọn họ còn sống đã bị bức bách, bị lừa gạt bán đến nơi này.
Hiện tại bọn họ lại bị roi da bức bách phải tiến vào một nơi khác.
Loại mâu thuẫn khắc sâu trong linh hồn này khiến bọn họ không nghe lời như vậy.
Lại thêm bọn họ là đầu sỏ tạo thành tình cảnh "chó gà không tha" của thôn này.
Lệ quỷ tạo thành nhiều sát nghiệt như vậy, trên tay có nhiều nhân mạng như vậy đã khác hẳn, so với lệ quỷ thông thường, khác biệt của hai bên như lão binh trân chinh bách chiến trên chiến trường và tân binh mới vừa nhập ngũ.
- A a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Chín tiếng kêu thảm thiết thê lương hội tụ thành một.
Sau đó.
Chín bóng người trực tiếp vọt về phía người đàn ông mặc trang phục màu đen.
Rất có xu thế đồng quy vu tận!
A.
Muốn đấu võ sao?
Châu Trạch và luật sư An liếc nhau.
Chờ xem kịch vui.
Nhưng tình cảnh ở khoảnh khắc kế tiếp.
Khiến Châu Trạch và luật sư An mở to hai mắt nhìn.
Người đàn ông mới vừa vung vẩy roi da, không ai bì nổi kia.
Khi cảm thấy chín lệ quỷ trực tiếp vọt về phía anh ta.
Anh ta có thể hoảng sợ kêu một tiếng:
- Mẹ ơi! !
Sau đó.
Anh ta ném roi da trên mặt đất.
Mở chân.
Bắt đầu điên cuồng mà chạy trốn vào trong sương mù.
Ngay cả đầu cũng không quay lại lấy một chút.
Chạy trốn cứ phải gọi là dứt khoát.
Cứ phải gọi là lưu loát.
Chỉ chừa lại cho những người khác ở đây một bóng lưng tiêu sái đến không thể tiêu sái hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận