Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 492: Quỷ sai đại nhân bị lừa bán

Lão đạo trở lại rồi, là luật sư An lái xe tới đón, mà tên khốn bị lão đạo đánh thành đầu heo cũng bị dẫn trở về.
Sau khi trở lại phòng sách.
Lão đạo có chút tiếc hận, cũng có chút thương cảm.
Bản thân mình đợi trong trại tạm giam lâu như vậy.
Rốt cục cũng có thể đợi tới lúc được về nhà.
Không có cơm nước nóng hổi.
Cũng không có lời thăm hỏi ân cần.
Không có tràng diện ôm khóc thắm thiết.
Cũng không có màn bi thương nghẹt thở cạn lời.
Dường như.
Thứ khiến mọi người cảm thấy hứng thú hơn không phải là sự trở về của mình.
Mà là đầu heo kia.
Trong lòng lão đạo lắp bắp.
Tuy nói trước đây khi xem mấy bộ phim ngược tâm, gặp phải cảnh tình cảm mãnh liệt, lão luôn cảm thấy máu chó và buồn nôn. Nhưng hiện tại, vừa lúc lão cần tới những tình tiết ấy.
Nhưng rất nhanh.
Lão đã bình thường trở lại.
Có lẽ tiểu loli đã xảy ra chuyện rồi, hẳn là vì mọi người nóng ruột lo cho tiểu loli, nên mới cưỡng chế sự tưởng niệm dành cho mình.
Kiềm chế cảm giác muốn khóc lên khi nhìn thấy mình.
Dồn nén tương tư và sầu khổ vào chén rượu, khiến nó tràn đầy trong cổ họng.
Phải điều tra tìm kiếm tiểu loli trước đã.
Đúng vậy.
Mình hiểu!
Cho nên.
Người muốn sống phải hiểu cách hài lòng, muốn sống lâu, muốn sống đến bảy mươi tuổi mà vẫn có năng lực đi bảo vệ những người phụ nữ trượt chân.
Phải học được cách tự khuyên mình.
Lão đạo ngồi trong góc của phòng đọc sách.
Vuốt ve Hầu Tử trong ngực.
Thật ra, mọi người trong phòng sách không có nhiều cảm xúc, cũng không quá thân thiết khi lão đạo trở về, càng chưa nói lời an ủi gì.
Không quan tâm tới nhân tình ấm lạnh, không để ý đến lão.
Mặc cho một người già nua như lão.
Già bảy tám mươi tuổi.
Đi ra ngoài chơi gái.
Lại còn vì chơi gái hai lần mới xảy ra chuyện.
Đoán chừng ngay cả mấy “cô gái” kia cũng đã oán hận người già rồi nhỉ?
Mất mặt quá!
Hơn nữa, vì cứu lão đạo mà không ít chuyện đã xảy ra, hiển nhiên thái độ hiện tại của mọi người với lão đạo đã đủ thân thiện rồi.
Còn nữa, chuyện vụ án của lão đạo xoay ngược tình thế mọi người trong phòng sách đều biết từ trước, cũng không quá chú ý tới. Cũng bởi vậy, khi lão đạo trở về, mọi người chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Phảng phất như lão đạo chỉ tới nhà thím Vương sát vạch mua một lọ xì dầu về.
Mặt khác, còn một nguyên nhân khác.
Đó chính là giờ này khắc này.
Có một chuyện càng thêm nghiêm túc hơn cần bọn họ chú ý tới.
Châu Trạch ngồi trên ghế đẩu.
Ngồi thẳng thớm đĩnh đạc.
Bên cạnh anh là Bạch Oanh Oanh đang đứng, phía sau anh là Deadpool.
Hứa Thanh Lãng dựa vào cửa, đánh giá bên trong.
Luật sư An đang túm cổ người tài xế kia, đặt trên bàn vuông nhỏ.
Bàn vuông nhỏ là bàn phòng đọc sách chuyên dùng để bày đồ ăn chiêu đãi đám vong hồn, để bọn họ được ăn một bữa cuối cùng trước khi đi địa ngục.
Bên trên không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng lại mang theo mùi vị mốc meo không thể nào xóa sạch.
Thứ mùi này không cách nào rửa đi.
Tài xế giãy giụa ngẩng đầu, nhìn bốn phía chung quanh mình.
Anh ta cảm thấy dường như mình đã bị vồ vào đường khẩu của một băng đảng.
Mà tình huống hiện tại cũng gần giống vậy. Luật sư An không báo cảnh sát, cũng không báo tin cho Trương Yến Phong, anh ta trực tiếp mang người về. Hành động này đã biểu lộ thái độ của anh ta, chuyện này vẫn nên để phòng sách ra mặt thì hơn.
Chuyện lúc trước bọn họ vẫn luôn để cảnh sát ra mặt, phòng sách chỉ âm thầm hỗ trợ phía sau, quản một số việc vớ vẩn. Nhưng lần này, người trong phòng sách mất tích, cũng cần chú ý tới chuyện hành động như vậy có theo đúng trình tự hay không.
Người khác đã bắt nạt tới tận cửa.
Còn cần phải nói quy củ đạo lý gì nữa?
- Cô bé kia đâu rồi?
Luật sư An hỏi.
Tài xế không nói, dường như anh ta đang do dự.
Luật sư An cũng dứt khoát, anh ta vốn không hỏi lần thứ hai, tay trái nhéo lỗ tai đối phương, trực tiếp uốn éo!
- Răng rắc... ...
Lỗ tai bị kéo rách.
Tài xế hé miệng, đau đến muốn thét chói tai, nhưng một ngón tay của luật sư An đã trực tiếp điểm vào vị trí phía dưới hàm của đối phương, khiến đối phương kêu không thành tiếng, chỉ có thể há miệng thật lớn, vẻ mặt vặn vẹo cực kỳ thống khổ.
- Trả lời.
Tình cảnh.
Có chút máu tanh.
Máu tươi văng khắp nơi.
Nhuộm đỏ cả bàn vuông nhỏ.
Cũng có không ít máu tươi nhỏ xuống sàn gạch.
Deadpool liếm liếm đầu lưỡi, hơi kích động.
Châu Trạch tiếp tục ngồi, giữ im lặng.
Hứa Thanh Lãng lại duỗi người, quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, cậu ta cảm thấy có chút không chịu nổi tràng diện này.
Nhất là lúc này, thoạt nhìn luật sư An càng giống một tên đao phủ, một tên quen hành hạ người khác.
- Con lỗ tai thứ hai?
Luật sư An hỏi.
Tài xế lập tức gật đầu, ra hiệu cho bản thân mình sẽ nói.
Luật sư An buông lỏng ngón tay ra.
- Cô bé bị bắt cóc, bị bắt cóc.
- A... ...
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, sau đó nhanh chóng im bặt mà dừng, lỗ tai còn lại bị túm xuống dưới.
Cũng giống với lúc trước.
Luật sư An bóp cổ họng đối phương, không để đối phương phát ra tiếng.
Tiểu loli sẽ bị đám buôn người bắt cóc sao?
Mẹ nó mày trêu chọc bọn tạo sao?
Cô ấy là quỷ sai!
Cô ấy không lừa bán người là may rồi, có thể bị người lừa bán sao?
Mày còn không định nói thật sao?
Trước đó, khi tới quán cà phê Internet đối diện tra xét cameras, tiểu loli đã lên xe của anh ta.
Hiển nhiên việc cô ấy biến mất có liên quan tới người trước mắt này!
Dưới con mắt của luật sư An, chắc chắn có thế lực hoặc hắc thủ nào đó đứng sau màn, kiểu kiểu vậy... ... Nói chung là sau khi suy nghĩ vô số khả năng, luật sư An cảm thấy thế lực dám ra tay với quỷ sai hiển nhiên không đơn giản.
Tay luật sư An bắt đầu duỗi xuống.
Đưa về phía vị trí không thể nói nơi đũng quần kia.
- Nói thật, nếu không... ...
- Bị lừa bán đi, tôi tự mình ra tay bắt, đích thân ra tay bắt, trong di động của tôi có số điện thoại truyền tin, tìm người tên Lục lão tam, tôi đã giao cô bé cho anh ta... ...
Luật sư An có chút do dự, nhìn Châu Trạch vẫn ngồi ở phía đối diện.
Châu Trạch gật đầu.
Ý là trông anh ta không giống đang nói dối.
Một người đàn ông.
Dưới tình huống quả trứng quý như vàng của mình gặp nguy hiểm.
Trong lúc cận kề cái chết còn có thể nói láo.
Không khỏi quá vĩ đại.
Châu Trạch tin tưởng có không ít liệt sĩ anh dũng khi đối mặt với cực hình của kẻ địch vẫn có thể kín miệng như bưng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhưng tên buôn người trước mắt có thể sánh được với đám liệt sĩ ấy sao?
So sánh như vậy là khinh nhờn liệt sĩ.
Luật sư An cũng gật đầu.
Cầm lấy chỗ kia đưa tay kéo một cái.
Ngay sau đó.
Thân thể nam nhân trực tiếp co quắp.
Sau đó.
Luật sư An đưa một đống đồ vật tới trước mặt người đàn ông.
Người đàn ông nhìn chằm chằm một đống thịt mềm nhũn trước mặt mình.
Thân thể run lên.
Trực tiếp bất tỉnh.
Châu Trạch lại đứng lên.
Duỗi duỗi tay với luật sư An.
Chỉ vào đống thịt mềm trên bàn nhỏ, nói:
- Anh không có chuyện làm thích tự quay tay sao?
- Làm gì có chuyện ấy, tôi là người theo đuổi sự hoàn hảo.
Nhìn hai người đàn ông ngồi chồm hổm cùng nhau chỉ trỏ món đồ chơi kia.
Hứa Thanh Lãng cảm thấy không nhịn được, che miệng, muốn nôn ra.
Thật ra sức chống cự của Lão Hứa vốn rất mạnh.
Nhưng một màn này thật quá ác tâm, thực sự không chịu nổi.
Nhất là khi cậu ta nhìn thấy Châu Trạch còn đưa tay, nhẹ nhàng mà chọc chọc đống thịt mềm kia.
ĐM.
Dạ dày của Hứa Thanh Lãng quay cuồng một hồi.
Cậu ta lập tức cúi người xuống.
Trực tiếp ói ra.
- Lão Hứa, cậu bị sao vậy? - Châu Trạch có chút tò mò đi tới, đưa tay vỗ vỗ trên người Hứa Thanh Lãng, quan tâm hỏi: - Không có chuyện gì chứ? Cậu thấy khó chịu chỗ nào?
Vừa nghĩ tới tay Châu Trạch vừa chọc lấy cái kia.
Hứa Thanh Lãng lập tức liên tục lui về phía sau, tới mức đầu đụng vào khung cửa ghế lô.
Châu Trạch cười cười, phủi tay.
Luật sư An cũng phủi tay.
Trong ghế lô.
Tài xế kia còn đang hôn mê, nhưng tràng diện vốn máu tanh đều đã biến mất không thấy, hai tai tài xế kia vẫn đang hoàn hảo không chút tổn hại.
Mà một đóng vừa rồi.
Cũng không thấy.
- Ảo thuật?
Hứa Thanh Lãng nghi ngờ nói.
- Ừm? Cậu cứ nói xem? Chẳng lẽ tôi có thể chơi dơ như vậy sao?
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn nhìn luật sư An.
- Chỉ có điều ảo thuật của luật sư An cũng thật sắc bén, ngay cả món đồ kia cũng có thể mô phỏng ra tới giống như đúc.
Điều này nói rõ.
Luật sư An hiểu tới thấu triệt rõ ràng hình dáng bên ngoài của cái bộ phận kia.
Chỉ cần là người đàn ông bình thường, nào có ai rảnh rỗi nguyện ý đi nghiên cứu bộ phận kia của mình? Càng không phải nói tới chuyện nhìn vào gương, mô phỏng ra thứ to lớn cao ngạo kia.
- Điều tra người kia trước, trông thằng này không giống như đang nói láo, nói cách khác, đúng là Lâm Khả bị bọn buôn người kia bắt cóc thật. - Đến hiện tại, luật sư An vẫn cảm thấy không dám tin tưởng, rốt cuộc Lâm Khả đang chơi trò xiếc gì vậy? - Tạm thời xác định vị trí của tên Lục lão tam kia trước, hẳn là thằng này cố ý tới nhìn hiện trường phát hiện án, muốn nhìn thử xem rốt cuộc cảnh sát có hành động hay không.
- Hiện tại rất có thể Lâm Khả đang nằm trong tay người tên Lục lão tam loa.
Kết quả rất hoang đường.
Muốn cứu một quỷ sai từ trong tay bọn buôn người.
Nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy như đang cứu một con hổ từ trong đám cừu.
- Tạm thời cứ nhốt người này trong phòng sách đi.
Châu Trạch đưa tay chỉ về phía Deadpool nhìn chưa đã nghiền.
- Anh tới trông giữ anh ta, đừng để anh ta chạy thoát. Mặt khác, cho anh ta chịu khổ một chút, chỉ cần không giết chết là được.
Deadpool lập tức gật đầu.
Nhìn tài xế đã hôn mê, theo bản năng lè lưỡi liếm liếm bờ môi của mình.
Đối với bọn buôn người.
Ông chủ Châu vốn không có lòng từ bi gì.
Không trực tiếp giết chết anh ta vì Châu Trạch sợ ô uế tay mình.
Dường như đã nghĩ tới điều gì, Châu Trạch đi ra ngoài phòng khách, nhìn lão đạo đang u sầu bắt bọ chét cho Hầu Tử, nói:
- Lão đạo, ông trở lại rồi sao?
- ... ... - Lão đạo.
Lão đạo dùng sức chớp mắt, muốn cố sức nặn ra vài giọt nước mắt từ viền mắt của mình. Lão buông Hầu Tử ra, đánh tới.
Tâm tình đã được dồn nén từ lâu.
Rốt cục lúc này cũng có thể phát tiết ra ngoài.
- Ông chủ, lão đạo trung thành của ngài đã trở lại rồi!
Nói xong.
Lão đạo lập tức nước mắt nước mũi tèm lem mà muốn ôm chặt Châu Trạch.
Châu Trạch lui về phía sau hai bước, tránh né lão đạo.
Lão đạo kêu khóc tiếp tục đi lên phía trước.
Muốn ôm một cái!
Chẳng qua.
Sau khi cảm nhận được móng trên tay phải Châu Trạch dài ra.
Lão đạo lập tức dừng bước.
Vẻ mặt ai oán mà nhìn Châu Trạch.
- Ông cũng đón xe? - Châu Trạch chỉ chỉ tên tài xế bị đánh thành đầu heo trong phòng.
Hẳn là sáng sớm hôm nay, khi tiểu loli đón xe trở về đã lên xe của người này.
Kết quả bị lừa bán.
Nhưng lão nói chuyện gì xảy ra?
Người ta cũng chuẩn bị lừa bán lão sao?
Lừa bán một lão già bảy tám mươi tuổi, gầy trơ xương không còn mấy cọng lông?
Vậy rốt cuộc người mua phải có khẩu vị nặng tới mức nào?
- Không phải, không phải tôi đón xe, tôi tới quán cơm với một người bạn, sau đó người đó giới thiệu tên này cho tôi, tôi tiện đường ngồi xe của anh ta trở về.
Lão đạo giải thích một câu.
- Đúng rồi, rốt cuộc Lâm Khả làm sao vậy? Vì sao vở bài tập hè của cô ấy lại nằm trên xe người này?
- Bị bắt cóc.
- Bắt cóc?
Lão đạo lúc này nở nụ cười:
- Ha ha ha ha ha, cô ấy bị bắt cóc? Ha ha ha ha ha! ! ! !
Lão đạo ôm bụng cười to.
Sau đó, lão thấy mọi người chung quanh không cười.
Lúc này lão mới đưa tay xoa xoa nước mắt vừa chảy ra vì bật cười.
Cẩn thận tìm chứng cứ nói:
- Thực sự bị bắt cóc, không phải đùa chứ?
Châu Trạch gật đầu.
- Này... ...
Đột nhiên.
Trong đầu lão đạo hiện lên một hình ảnh.
Đó chính là hình ảnh tay tài xế khiêng bao tải, đưa vào xe của lão tài xế kia.
Hí... ...
Mẹ trứng.
Chẳng lẽ mình mới vừa ra khỏi ngục giam lại chạy tới kết thân với đám buôn người, làm chuyện mà ít nhất cũng phải ở tù ba năm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận