Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1034: Vặn vẹo (1)

Ông chủ Châu rất ghét loại cảm giác này.
Cũng không phải là đang quay phim truyền hình điện ảnh gì đó.
Yêu cầu anh đóng vai một tiên tri nói mấy thứ cao siêu ở đây.
Không thể nói thẳng một hơi được sao?
Là cái khẩu vị gì vậy chứ!
Chẳng qua là.
Thật ra thì trong lòng Châu Trạch đã nhận ra được vài thứ không bình thường.
Bởi vì đến bây giờ.
Nửa gương mặt đã ở ngay trước mặt.
Đã đến lúc ăn rồi.
Lúc trước, khi gặp phải loại tình huống này.
Thiết hàm hàm cũng sẽ giống như sói đói bị nhốt ở trong lồng.
Hô to:
- Tôi… muốn… tôi… muốn… tôi… muốn…
Nếu như Châu Trạch không cho phép anh ấy đi ra, anh ấy sẽ bực bội đó!
Nhưng bây giờ.
Lại một chút phản ứng cũng không có.
Chuyện này không bình thường!
- Cảm giác được chứ?
Nửa gương mặt hô:
- Cảm giác được rồi đi, ha ha ha, cảm giác được rồi đi!
- Thịt chó.
- Không thể lên mặt bàn được!
- Giống như là tôi lúc đầu như vậy, nhưng anh và tôi không giống nhau là, anh lại còn mang theo ảo tưởng đối với anh ta!
- Anh không biết anh ta là một người như thế nào sao?
- Trong mắt anh ta.
- Có thể gọi là người.
- Thật sự rất ít.
- Mà chúng ta.
- Chẳng qua chỉ là chó mà anh ta nuôi.
- Là chó!
- Anh rất phiền. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Có người sùng bái anh ta, có người căm ghét anh ta, có người sợ hãi anh ta, có người phản kháng anh ta!
- Nhưng nhìn bản thân anh một chút đi.
- Anh đang làm gì.
- Tôi thực sự thương hại anh đấy!
Châu Trạch hít sâu một hơi.
- Sự thất thường của anh ta, sự bừa bãi của anh ta, sự buông thả của anh ta, đều do bản thân anh ta tự nguyện.
- Anh muốn lấy cái gì để trói buộc anh ta?
- Thứ tình hữu nghị phân chó kia sao?
- Vậy anh có biết hay không.
- Ở thời kì thượng cổ.
- Rốt cuộc anh ta bội tình bạc nghĩa như thế nào!
Lời mà nửa gương mặt nói ra, giống như ma âm rót vào tai, khiến cơ thể Châu Trạch lây động một trận, trong đầu trở nên có chút nhão như bùn, giống như là bị nhét rất nhiều rất nhiều thứ vào trong đầu vậy.
- Nhanh lên, nhanh đi nào, ha ha, anh sắp tận mắt nhìn thấy rồi, anh sẽ tự mình chứng kiến.
- Anh sẽ ý thức được một cách sâu sắc và rõ ràng.
- Anh ở trong mắt anh ta.
- Rốt cuộc là thứ gì!
Trong tế đàn.
Chỉ còn lại giọng nói cuồng loạn của nửa gương mặt.
Anh ta giống như một con chó điên, trước khi chết điên cuồng không ngừng sủa loạn, hoặc như là một thầy phù thủy đã đến đường cùng mặt đầy giận dữ, đang tiến hành nguyền rủa cuối cùng!
- A, luật sư An, anh đã đến rồi?
Oanh Oanh quay đầu nhìn lại, phát hiện luật sư An đã từ đường hành lang bên kia đi tới.
Thằng bé trai quay đầu lại, nhìn luật sư An, nhíu mày một cái, bởi vì, theo lý thuyết, luật sư An không thể nào trở lại nhanh như vậy được, sắp xếp cho những đống “chuyển phát nhanh” kia cũng không thể nhanh như vậy được.
Là do đã xảy ra chuyện gì đó nên mới cố ý đến sao?
Châu Trạch xoay người, nhìn về phía An Bất Khởi đang đi tới.
Vẻ mặt An Bất Khởi như thường.
Khóe miệng mang theo nụ cười.
Nhưng.
Chờ lúc anh ta sắp đi ra khỏi đường hành lang.
Trong miệng anh ta bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Sau trong đôi mắt bỗng nhiên trở nên đục ngầu:
- Ông chủ… Tôi có vấn đề…
Sau một khắc.
Thân thể luật sư An lại run lên lần nữa.
Lại hoàn toàn khôi phục bình thường.
Ôn hòa với khóe miệng giương lên.
Biểu cảm bình tĩnh xen lẫn khinh cuồng.
Nhưng kết hợp mới một màn ngắn ngủi vừa rồi.
Lại làm cho người ta có một loại cảm giác da đầu tê dại!
Phải biết, tuy nói luật sư An bởi vì bị tước đoạt văn tịch xuất thân, sau đó thực lực quả thật là đã thụt lùi một đoạn lớn, nhưng kinh nghiệm của luật sư An vẫn còn đó, ánh mắt và kiến thức vẫn ở đó, lần này, ngay cả anh ấy cũng bị gài bẫy, có thể suy ra, cái hố này đánh sợ như thế nào!
Thằng bé trai nhanh chóng tiến lên, xông về luật sư An.
Nhưng mà.
Bóng dáng luật sư An bỗng nhiên chợt lóe.
Một chân đạp trên đất.
Trực tiếp bắn ra ngoài.
Lấy phương thức cực kì nhanh gọn tránh khỏi thằng bé trai.
Thằng bé trai nhào vào khoảng không, trong mắt xuất hiện vẻ kinh dị, nó thấy, coi như luật sư An xảy ra vấn đề gì đó, thân thủ này, cũng không thể trực tiếp đạt đến loại cấp độ này được chứ?
- Rống!
Thằng bé trai phát ra tiếng gầm giận dữ.
Một tay bắt lấy mắt cá chân của luật sư An.
Kéo ngược về sau một cái!
Nhưng cái chân còn lại của luật sư An, mũi giày lại trực tiếp điểm một cái ở vị trí cổ tay của thằng bé trai.
Trong phút chốc.
Thằng bé trai cảm giác sát khí trên cánh tay mình trực tiếp nổ tung.
Nguyên cả cánh tay, trong nháy mắt đều trở nên vô lực!
Ngón tay buông lỏng một chút, luật sư An ung dung thoải mái tránh thoát trói buộc, tiếp tục hướng phía trước.
Bóng dáng Oanh Oanh bước về phía trước một bước.
Hai tay dang rộng.
Chuẩn bị ngăn cản luật sư An.
Rất hiển nhiên.
Luật sư An này có vấn đề.
Mới vừa rồi chính anh ấy cũng đã cảnh báo.
Nửa gương mặt ở sau lưng Châu Trạch chỉ âm hiểm cười, mở miệng nói:
- Ha ha, lại đấy…
Oanh Oanh đập một quyền về phía luật sư An, không nương tay, lúc này, không phải là chuyện nương tay hay không nương tay, lấy tín ngưỡng nhân sinh hiện tại của Oanh Oanh mà xem, phiền toái mà cô ấy có thể ngăn chặn được, tuyệt đối sẽ không để lọt đến trước mặt ông chủ!
Lúc này, đột nhiên.
Trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên có một cảm giác cảnh báo dâng lên.
Cảm giác phảng phất như trái tim bị người ta hung hăng bấm một cái.
Mà “Garfield” vẫn luôn nằm ở trên bả vai của Châu Trạch, lúc này lại cũng phát ra một tiếng kêu đầy kích động!
- Chít chít chít chít! ! ! !
Châu Trạch lập tức hô:
- Oanh Oanh, tránh ra!
Nhưng mà.
Lúc này nói những thứ này.
Cũng đã muộn.
Luật sư An đã vọt tới bên cạnh Oanh Oanh.
Lúc một quyền của Oanh Oanh đánh tới, tốc độ của nắm đấm cực kì nhanh.
Chẳng qua là.
Luật sư An vẫn có thể lấy một loại tốc độ nhanh hơn tránh thoát một quyền này.
Đồng thời.
Giơ cánh tay lên, đỡ lấy nắm đấm của Oanh Oanh, đồng thời lòng bàn tay chụp một cái, nhấc lên, kéo một cái, đẩy một cái, cơ thể Oanh Oanh lảo đảo một phen, nắm tay cũng bị cưỡng ép mở ra.
Trên mặt luật sư An vẫn lạnh nhạt như cũ.
Giống như đang làm một chuyện vốn đã sắp xếp xong hết vậy.
Cơ thể nghiêng về trước.
Lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên bàn tay của Oanh Oanh!
- Ba!
Bạn cần đăng nhập để bình luận