Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1639: Tiểu Nô (3)

Với tính cách của Doanh câu, bạn muốn anh ấy chỉ đơn thuần đoạt lại một cái ghế để lúc không có chuyện gì làm thì ngôi yên ở trên đó nhớ lại những năm tháng vinh quang ngày xưa.
Hoặc giả là, tối hôm qua nằm mơ chợt ngồi bật dậy.
Vỗ một cái lên trên tay vịn của Vương tọa.
Cảm khái rơi lệ than thở:
- Nếu như Đại Thanh của trẫm vẫn còn trong…
Xin lỗi, Doanh câu thật sự là không làm được.
Cho nên, đối với chuyện đoạt lại Vương tọa, Doanh câu vẫn luôn không có hứng thú gì.
Nhưng không chịu được sở thích của chó nhà mình, nếu đã muốn, thì không còn cách nào chỉ có thể chiều lòng người ta mà thôi.
Ngay trong lúc Doanh câu sắp bước lên bệ hình tròn.
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một chùm sáng màu xanh lục, trực tiếp giáng xuống!
Sáu người mang mặt nạ có lẽ đã tuyệt vọng đến sắp hỏng mất ở bên dưới, lúc này gần như vui mừng đến chảy cả nước mắt.
Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy bình minh rồi.
Ánh sáng màu xanh lục rơi xuống đất, tan biến, để lộ ra bóng dáng của một gã người hầu trẻ tuổi, mặc quần áo màu xanh lục, trên mặt mang nụ cười, khẽ khom lưng.
Chẳng qua là, vết tích năm tháng hằn sâu trên khóe mắt, vẫn đã nói lên sự thực gã đã không còn trẻ.
Lúc này sáu người mang mặt nạ đã quỳ rạp xuống.
Ngay cả lão Đới đứng ở sau lưng Châu Trạch cũng rất trịnh trọng dập đầu một cái với gã người hầu mặc trang phục màu xanh này.
Châu Trạch, cũng dừng bước.
- Chủ nhân, cuối cùng tiểu nô cũng chờ được ngươi.
Gã sai vặt chảy nước mắt quỳ xuống, đầu gối không ngừng di chuyển về phía Châu Trạch.
- Anh, đem bản thân, cũng ném vào trong Vương tọa.
Giọng điệu của Châu Trạch rất bình thản.
- Đúng vậy, Tiểu Nô dự cảm được đại hạn sắp đến, nên đã chủ động phân phó cho đời sau ném xương cốt của tôi vào bên trong Vương tọa bạch cốt, thật xấu hổ, cũng được trở thành một linh hồn ở bên dưới Vương tọa.
- Bởi vì Tiểu Nô biết rõ, Tiểu Nô cũng tin chắc, chủ nhân ắt sẽ trở lại lần nữa, Tiểu Nô muốn được gặp lại chủ nhân một lần nữa, Tiểu Nô còn muốn đợi sau khi chủ nhân trở về thì lại được tiếp tục phục vụ cho chủ nhân.
- Chủ nhân, sau khi ngài ra đi, U Minh Chi Hải bị bọn họ phân chia, địa ngục bị bọn họ phân chia, cũng điện cũng bị bọn họ phân chia, Tiểu Nô vô dụng, chủ có thể cất giữ tòa Vương tọa này không bị người khác đoạt đi mất.
- Tiểu Nô có tội, Tiểu Nô vô dụng, Tiểu Nô có tội, xin chủ nhân trách phạt!
Gã sai vặt mặc quần áo màu xanh lá cây quỳ di chuyển đến bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch lại cứ bình tĩnh như vậy mà nhìn gã.
Trong không khí, dường như bắt đầu tràn ngập một loại hương vị chủ tớ lâu xa cách lâu ngày gặp lại nhau cảm động lòng người.
Lại vào lúc này.
Gã sai vặt mặc trang phục màu xanh lá cây đã quỳ sát đến bên người Châu Trạch, lúc này gã bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Vị trí lòng bàn tay xuất hiện một lá bùa màu xanh lục.
Trực tiếp dán về phía Châu Trạch, lúc này lá bùa màu xanh lục đã hòa tan, hóa thành từng chùm ánh sáng bao trùm lấy Châu Trạch.
Xa xa, từ trên Vương tọa bạch cốt cũng toát ra một luồng ánh sáng màu xanh lục dưới sự hấp dẫn lẫn nhau, từ chỗ Vương tọa truyền đến một luồng áp lực đè nén kinh khủng!
Gã sai vặt dùng một loại ánh mắt đầy vẻ oán độc mà nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Hung ác nói:
- Anh đã không còn là anh của năm đó nữa rồi, ngày hôm nay, tôi muốn Vương tọa của anh, để trấn áp anh, để cho anh cũng giống như chúng tôi, vĩnh viễn trầm luân ở bên dưới Vương tọa!
- Không phải là anh kiêu ngạo lắm sao, không phải là anh tự cho mình là đúng sao, không phải thanh cao như vậy sao, không phải anh là vô địch sao?
- Tôi muốn anh, giống như chúng tôi, giống như những thứ cặn bã trong mắt anh như chúng tôi đây, ha ha ha ha!
Ngay sau đó.
Gã lại bỗng nhiên nhút nhát rưng rưng nói:
- Chủ nhân, ngài thế nhưng ngàn vạn lần đừng trách Tiểu Nô mà.
- Dù sao.
- Có ai con mẹ nó vừa sinh ra thì đã tình nguyện làm chó đâu chứ!

Thật ra thì, lúc này, Châu Trạch ở bên trong thân thể, người mà hiện tại đã mất đi sự khống chế với bộ thân thể này, anh có thể hiểu rất rõ tâm trạng phẫn hận của gã người hầu ở trước mắt này.
Có chút tương tự với Nửa gương mặt năm đó.
Lúc ngẩng đầu ngắm nhìn trời cao.
Có lẽ người bình thường cũng chỉ ngắm nhìn sắc trời xem thử có ổn hay không, nhân tiện hưởng thụ ánh mặt trời tươi sáng một chút.
Nhưng nếu như cụ thể hóa trời cao thành một người có thể nhìn thấy được, hơn nữa người đó còn ở ngay bên cạnh bạn, đó gần như chính là một trận chiến điên cuồng không có chỗ nào có thể trốn được, khiến cho bạn không thời khắc nào là không phải chịu đựng sự giày vò mãnh liệt hít thở không thông.
Doanh câu, chính là một sự tồn tại như vậy, anh ấy từng ngồi ở trên Vương tọa bạch cốt, trấn áp cả một thời đại.
Tuy nói anh ấy cũng đã từng chết đi, nhưng tiết tấu quay về, cũng vẫn có thể khiến cho nội tâm của những người đã trải qua thời đại đó cảm thấy sợ hãi run rẩy.
Gã sai vặt đã biến bản thân thành linh hồn bên dưới Vương tọa bạch cốt, nhưng bạn lại không thể vì vậy mà đoán được gã đã chuẩn bị lưu lại để ngừa hậu hoạn từ lâu rồi, trong vô số năm tháng trước đó, gã đã sớm bày mưu để đến ngày hôm nay có thể hố Doanh câu một phen.
Gã không trâu bò như vậy, nếu như gã thật sự trâu bò như vậy, năm đó Doanh câu nhất định sẽ nếm thử một chút máu tươi của gã rồi.
Nhưng Vương tọa bạch cốt này, giống như là luyện ngục, ý thức của vô số nhân vật lợi hại ngày trước bị trấn áp trong đó.
Sự không cam lòng của bọn họ.
Sự phẫn nộ của bọn họ.
Sự oán giận của bọn họ.
Trong vô số năm bị đè ép mài dũa, gần như đã hóa thành thực chất.
Có lẽ, gã ta năm đó, trong lúc đại hạn của mình buông xuống, đúng thật anh ta đã từng có suy nghĩ, có lẽ còn có thể lưu lại một phần ý thức, để gặp lại chủ nhân
Nhưng sau khi bị Vương tọa bạch cốt ảnh hưởng, kết quả của dự tính ban đầu như thế nào, có lẽ đã thực sự không quan trọng nữa rồi đi.
Doanh câu sẽ không để ý.
Châu Trạch cũng sẽ không để ý.
Tựa như việc công chúng trong xã hội hiện đại đã sớm miễn dịch thậm chí còn là chán ghét với tuổi thơ thê lương và cuộc sống bi thảm ở sau lưng những tên tội phạm tàn ác rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận