Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1631: Đến cửa (1)

Bóng tối bốn phía, giống như thủy triều điên cuồng xông tới, dưới áp lực nước kinh khủng, bản thân lúc này, phảng phất như thể chẳng hơn gì một vỏ sò mỏng manh sắp bị chôn vùi.
Bóng tối,
Mê mang.
Tuyệt vọng.
- Hô…
Châu Trạch chợt mở mắt ra.
Anh vẫn còn đang nằm ở trong bồn tắm.
Nước trong bồn tắm, vẫn còn ấm áp.
Oanh Oanh đã điều chỉnh vòi nước thành dòng nước ấm chảy chậm, có thể tiếp tục duy trì nhiệt độ trong bồn tắm.
Mặc dù cô ấy biết rõ ông chủ nhà mình không sợ lạnh, nhưng cô ấy vẫn nghĩ là tắm nước nóng sẽ thoải mái hơn một chút.
Ở bên cạnh, Oanh Oanh đang dựa vào bồn tắm, hình như cũng đã ngủ gật rồi.
Oanh Oanh nói chính cô ấy cũng không biết bản thân có thể chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, nhưng mỗi lần đều ngủ rất cạn, thời gian cũng không lâu, chuyện này có nghĩa là cô ấy đang có khuynh hướng càng ngày càng giống người chứ không còn giống cương thi nữa đi.
Châu Trạch mím môi một cái, ép người xuống, để cho mặt nước không quá mắt của mình.
Bên tai, có tiếng nước đang chảy vang vọng.
Anh cần yên tĩnh.
Thậm chí anh còn không biết giấc mộng mới vừa rồi kia, rốt cuộc là sự thật hay là bản thân tưởng tượng ra mà thôi.
Thậm chí.
Ngay cả ý nghĩ đi hỏi lại Doanh câu, anh cũng không có.
Đặt lại vấn đề này, coi như Doanh câu muốn lừa gạt anh muốn tính kế anh, thật ra thì ông chủ Châu cũng không có gì phải kháng cự, cũng lười đi phản kháng lại.
Bạn có thể nói là loại tâm thái này rất tiêu cực, nhưng đó là sự khắc họa chân thực nhất.
Trong tình huống khác, phải cạnh tranh như thế nào thì cứ cạnh tranh như thế ấy, phải tranh đoạt làm sao thì cứ tranh đoạt như vậy, ai muốn mạng của mình thì bản thân cứ cắn kẻ đó một miếng thịt trước, duy chỉ có đối với chuyện này, thật giống như càng so đo lại càng thấy quá vô nghĩa vậy.
Qua một hồi lâu.
Châu Trạch mới lần nữa nổi lên khỏi mặt nước, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tay khoác lên hai bên thành bồn tắm, làm văng lên chút nước.
- Ưm, ông chủ, anh đã tỉnh rồi?
Oanh Oanh cũng mở mắt ra, trên đầu gối của cô ấy còn đặt quyển sách.
Cho tới hiện tại, Châu Trạch vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc thì series « Tu dưỡng bản thân của người hầu gái » là do ai viết, hơn nữa, nhìn dáng vẻ, xuất bản còn rất nhanh, Oanh Oanh cũng đã xem đến tập 8 rồi.
- Ừm.
Cửa sổ sát đất trước mặt, đã là màn đêm với bầu trời đầy sao rồi.
Oanh Oanh đứng dậy, cầm lấy khăn lông.
Châu Trạch từ trong bồn tắm đứng lên, Oanh Oanh cẩn thận lau người giúp Châu Trạch, không buông tha bất kỳ một xó xỉnh nào.
Sau khi lau chùi sạch sẽ, Oanh Oanh lại cầm bộ quần áo thường ngày mà mình cố ý mang theo, hầu hạ ông chủ nhà mình mặc vào.
Tất cả mọi thứ đã ổn thỏa.
Châu Trạch đi tới mép giường, nằm tựa vào trên gối đầu.
Bởi vì đây là căn phòng có view biển khắp 270o, nằm ở trên giường, trực tiếp hướng mặt về biển lớn, về tầm nhìn, thực sự rất không tồi.
Chỉ tiếc bây giờ là buổi tối, trên biển cũng là một khung cảnh tối đen, nhưng khách sạn ở bên dưới đèn đuốc vẫn sáng trưng, cũng không ít người đang bơi ở trong những hồ bơi trong này.
Có không ít người vóc dáng uyển chuyển đang chuyển động ở trong bể bơi, bên cạnh còn có bạn bè hoặc là người yêu đang bận rộn quay video lại.
- Ông chủ, trước tiên tôi để quầy lễ tân mang chút đồ ăn lên đây nhé?
- Được rồi, cũng không quá đói.
Châu Trạch giơ tay lên, ra hiệu Oanh Oanh cùng nằm dựa vào.
Oanh Oanh lại lắc lắc đầu nói:
- Người ta đi tắm trước.
Châu Trạch sửng sốt một phen, gật đầu một cái.
Sau khoảng mười lăm phút, Oanh Oanh tắm xong, đã đổi lại một bộ áo ngủ bằng lụa màu đen lên trên giường, chủ động đưa bản thân vào trong vòng ôm của ông chủ nhà mình.
Đầu thì gối tựa vào trên bả vai của ông chủ, ngón tay lại rất nghịch ngợm mà vẽ vòng tròn ở trên ngực của ông chủ.
Khi thì xoay tròn.
Khi thì véo nhẹ.
Khi thì lên xuống.
Khi thì dồn dập.
Khi thì chậm chạp.
Nhìn nó từ trạng thái mềm từ từ trở nên cứng rắn đến nhô lên.
Thật sự là rất có cảm giác thành tựu đấy!
- Ông chủ, nơi này, có phải là chính là nơi mà lão đạo thường nói hay không, là cái nơi thích hợp để dưỡng lão ấy?
- Dưỡng lão?
- Đúng vậy, phong cảnh rất đẹp, mỗi ngày còn có thể nhìn thấy biển, nếu không, tôi đi mua một căn nhà có view biển ở lân cận nhé.
- Đừng chứ, bỏ qua cho nhân dân Tam Á đi.
- Ông chủ, anh không thích nơi này sao?
- Thích thì thích đấy, trong một năm, rút ra khoảng một tuần lễ đi du lịch là vô cùng tốt rồi, nếu vẫn luôn ở nơi này, thật ra thì không thoải mái lắm.
Nhà view biển, dường như đã trở thành chấp niệm số một trong lòng người Trung Quốc.
Cũng đã từng có những chủ đầu tư tung ra quảng cáo về kế hoạch xây dựng nhà view biển – nơi thích hợp để dưỡng lão.
Trên thực tế, chỉ có người thực sự trưởng thành dựa vào biển mới biết, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, hoàn cảnh quanh năm suốt tháng đều ẩm ướt như thế này có tổn hại rõ ràng như thế nào đối với trang thiết bị gia dụng, vật dụng trang trí trong nhà và sức khỏe con người.
Ở nơi này không phải là dưỡng lão, chỉ đơn thuần là muốn đi gặp Diêm Vương gia sớm hơn thôi đúng không, là muốn tham gia vào cuộc tuyển tú của Cửu Thường Thị sớm hơn thôi đúng không.
Chỉ riêng âm thanh sóng vỗ vào bờ ở nơi này, thỉnh thoảng nghe một chút, cũng cảm thấy rất lãng mạn rất tốt đẹp, nhưng nghe hết một năm 365 ngày, thì chính là tra tấn đấy.
- Ồ, là như vậy sao.
Oanh Oanh bỏ đi kế hoạch tiến quân vào giới bất động sản ở Tam Á.
Môn tiếng chuông vang lên.
Oanh Oanh xuống giường, không vội vã đi mở cửa, mà đổi sang một bộ quần áo khác, sau đó mới đi mở cửa.
Người đứng ở cửa chính là Khánh, trong tay Khánh mang theo một cái hộp giữ ấm.
- Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi tới, đưa, đưa, đưa…
Khánh đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lúc đánh nhau chém giết thì không có vấn đề gì, nhưng một khi trở về trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, thực sự… rất đau khổ đó.
- Đưa, cơm!
Sau khi nói ra một chữ cuối cùng.
Khánh ngẩng đầu lên.
Hít sâu một hơi.
Mới vừa rồi, thiếu chút nữa là cô ta nghẹn chết bởi những lời này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận