Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1812: Nghịch ngợm (2)

Bởi vì trong đôi mắt, có chút vẻ suy tư.
Chẳng qua là, ở ngay vị trí giao điểm này, lại lộ ra loại trống rỗng và mê mang như vậy, thật sự là tạo thành một phong cách hoàn toàn tách biệt với chung quanh.
Rõ ràng là thứ mà rất nhiều đại năng ở chung quanh muốn tranh đoạt, lại cứ không có ý thức giác ngộ tương xứng, không thấy sự hoảng hốt cũng không thấy sự kiên trì đến cùng gào lên một tiếng mạng của tôi thuộc về tôi chứ không thuộc về ông trời, chẳng qua là chỉ ngẩn người sững sờ ở đó, giống như thực sự đã xem bản thân thành một vật biển tượng, ai có thể chụp được thì chính là của người đó.
Bàn tay Tiên vương lại lần nữa đánh xuống, mục tiêu của ông ta, chính là Châu Trạch!
Nhưng mà, Hạn Bạt lại một lần nữa bay ra từ bên dưới mặt biển, đáp xuống ở trước người của Châu Trạch.
Hạn Bạt lúc này, tóc dài xõa tung, dáng vẻ thiếu nữ trước đó đã hoàn toàn biến mất không còn chút gì nữa, hiện tại lại tràn đầy một loại lệ khí cuồng loạn.
Lấy Hạn Bạt làm tâm điểm, lớp băng bốn phía, đã bắt đầu điên cuồng mở rộng ra, phải biết là, cho dù là vào mùa đông, vùng biển này cũng sẽ không đóng băng, mà Hạn Bạt đã tự mình thay đổi định luật này.
Cô ta hiện tại, nhìn qua thật sự có một loại dáng vẻ của Doanh câu khi bước lên trời trước đó.
Nhục thân, sát khí, bổn nguyên.
Mấy thứ này vốn đã hao tổn nghiêm trọng, cho dù là dựa vào tinh huyết Phượng hoàng cưỡng chế nâng lên, dưới mấy lần công kích liên tiếp của bàn tay Tiên Vương, cũng đã sớm tiêu tán gần hết rồi.
Cũng vì vậy.
Hạn Bạt bây giờ, lại càng giống như bắt đầu dựa theo ý chí của mình mà cưỡng chế chống đỡ hơn.
Nói đơn giản là… cô ta đã có chút tuyệt vọng rồi.
Bàn tay Tiên vương, lại một lần nữa đánh xuống, lần này, là nắm đấm!
Ngay lập tức.
Trên bầu trời, sấm chớp cuồn cuộn, như thể trời cao cũng bị một đấm này kéo theo, đang cùng nhau sụp đổ xuống.
Lúc nắm đấm của Tiên vương giáng xuống, nhìn từ đằng xa, phảng phất như thể vùng không trung này đều đang rơi xuống theo và đang bắt đầu điên cuồng ép xuống vậy.
- Đốt diệt!
Hạn Bạt phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Tảng băng ngàn dặm trước đó, vào lúc này, trong nháy mắt đã bốc cháy, sự thay đổi cực đoan này, giống như nấu sôi cả vùng biển này vậy, ngọn lửa cuồng bạo ngưng tụ ra từng con hỏa long, điên cuồng xông đi khắp bốn phương tám hướng.
- Ầm!
Chẳng qua là, khung cảnh nhìn như tráng lệ này, ở trước nắm đấm của Tiên vương, trong một khoảnh khắc là đã tan tành.
Nắm đấm của Tiên vương lấy khí thể dễ như trở bàn tay, khiến cho bất kì một con hỏa long nào tiến tới gần đều tan biến trong nháy mắt.
Nhưng mà.
Vào lúc này, Hạn Bạt lại xoay người, một tay bắt lấy Châu Trạch – người còn đang nằm ngẩn ra ở trên tảng băng, lúc này biển lửa trước mặt hai người tách ra thành một con đường, Hạn Bạt bắt lấy Doanh câu trực tiếp xông ra ngoài.
Đây là.
Muốn chạy trốn!
Đúng lúc này, đột nhiên.
Hơn mười luồng lưu quang trực tiếp chạy vọt tới từ bốn phương tám hướng, lúc trước có lẽ bọn họ vẫn đang triền đấu trong trận loạn chiến, nhưng sức chú ý của bọn họ cũng chưa từng rời khỏi tảng băng một giây phút nào.
Hành động này của Hạn Bạt rõ ràng là đang muốn bỏ chạy, đừng nói tới bàn tay Tiên vương, chính những người khác cũng không thể nào mặc kệ để cô ta mang theo con mồi của mọi người rời đi như vậy được.
- Grào
Một con Giao long cao tuổi lao ra từ dưới mặt biển, ngăn ở trước mặt của Hạn Bạt.
- Cút!
Hạn Bạt đưa tay ra, hung hăng quất một vuốt về phía trước.
Lúc này, trên cơ thể của Giao long đã bị đánh ra năm vết thương kinh khủng, nhưng nó cũng vẫn không chịu lui lại, mà lại giống như một con rắn vậy, trong nháy mắt cuộn người của mình lại, tạo thành một vách tường núi thịt, khóa kín con đường tiến về phía trước.
Hạn Bạt không hề do dự, kéo theo Châu Trạch quay ngoặt lên trên, nhưng mà, bên trên có một vị quỷ vật cùng một một chiếc quạt giấy mài lam đang đứng ở đó.
Sau khi ba bên va chạm với nhau.
Vị Quỷ vật kia cùng với khí linh của quạt giấy đồng loạt bị bắn ra, mà thế xông tới của Hạn Bạt cũng bị ngăn cản thành công.
Sau hai lần chịu nhục, cơ hội rời đi mà Hạn Bạt đã tạo ra trước đó gần như đã bị khóa lại.
Bốn phía, càng ngày càng có nhiều người chạy như bay về phía bên này, tham gia chặn đường.
Ánh mắt rét lạnh của Hạn Bạt đảo khắp bốn phía.
Cuối cùng.
Rơi vào trên người của Châu Trạch.
Châu Trạch giống như là bị việc Hạn Bạt xách theo anh tới tới lui lui hết lên rồi lại xuống khiến cho có chút choáng váng, miệng há ra, giống như là muốn nôn ra vậy.
Hạn Bạt khẽ cau mày, mặc dù cô ta không vừa mắt một Châu Trạch vừa mất đi sự chống đỡ của Doanh câu, bởi vì anh chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi, sau khi chủ nhân không còn nữa, con chó này, đã không cách nào nhảy nhót được nữa.
Nhưng bất kể như thế nào, coi như là chó của Doanh câu, cộng thêm việc trước đó Hạn Bạt cũng hiểu một chút về Châu Trạch, cô ta cũng không cảm thấy Châu Trạch là một người yếu ớt như vậy.
Doanh câu lên trời thất bại, tình nguyện để cho bản thân biến mất thật sớm cũng phải bảo vệ anh, há lại là để cho anh ở đây vô tri vô giác chờ chết như vậy?
- Thái Sơn kia đâu rồi, tại sao ông ta lại không tới cứu anh?
Hạn Bạt hỏi một cách sắc bén
Trận sóng gió ở Tam Á, cộng thêm trân hỗn loạn kịch liệt ở địa ngục ngày hôm trước, Phủ Quân đời cuối cùng bỗng nhiên trở lại, hạ xuống Thái Sơn, chuyện này, vốn đã công khai, đương nhiên Hạn Bạt có biết.
Hơn nữa, lúc trước khi cô ta đi dạo ở trong mưa, cũng đã từng đối mặt với vị Phủ Quân kia.
Mặc dù cô ta từng nói là ông ta đã chết, nhưng cho dù là một Phủ Quân đã chết, chỉ cần xuất hiện ở nơi này, cứng chọi cứng với Tiên vương cũng là chuyện không thực tế, nhưng ít ra cũng có thể thử ra tay hỗ trợ một phen kéo Châu Trạch đi ra ngoài.
Châu Trạch nghe được câu hỏi của Hạn Bạt, trong đầu lại càng loạn thành một đống bột nhão, thành thật mà nói, lúc này anh có một loại cảm giác như lên cơn sốt cao, đầu óc cũng sắp chảy hỏng đến nơi rồi, cả người đều tỉnh tỉnh mê mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận