Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1083: Liều mạng thôi (1)

Quay đầu, lại liếc mắt nhìn tiểu loli đang ngồi trên bàn sách chép bài tập tiếng Anh.
Trong lòng.
Lại có một loại cảm giác đàn ông làm nông phụ nữ thêu thùa.
Cười một tiếng.
Thằng bé trai trực tiếp từ trên ban công xoay mình nhảy xuống.
Vững vàng đáp xuống đất.
Lão đầu đang quét rác ở bên vườn hoa đối diện chậm rãi đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào thằng bé trai – người đang đi về bên này, dường như có vẻ hơi không biết làm sao.
Ông ta không biết tại sao lớp ngụy trang của mình lại bị phát hiện, trên thực tế, không phải là bởi vì ông ta lơ là sai sót, mà là bởi vì thằng bé trai từng lấy được từ chỗ Hứa Thanh Lãng không ít lá bùa, bố trí ở bốn phía biệt thự nhà chú Vương.
Lúc trước cũng như bây giờ, lão Hứa vẫn luôn không ngừng luyện tập vẽ bùa, cơ bản đều là những lá bùa cấp thấp, số lượng nhiều đến no căng, cậu ta cũng dùng không hết, người trong tiệm sách ai muốn lấy thì cứ tự mình lấy mà dùng.
Thằng bé trai vơ vét được không ít, có chút giống như lén mang mấy đãi ngộ trong công ty về nhà dùng vậy.
Mấy lá bùa luyện tay cũng không kỳ vọng chúng có thể có uy lực đáng sợ gì đó, nhưng đôi lúc chúng vẫn có thể tạo được một ít hiệu quả ngoài mong đợi của mọi người.
Cũng tỷ như gia hỏa đang ngụy trang thành ông lão dọn dẹp vệ sinh ở trước mắt này, chắc ông ta không nghĩ tới, bên trong vườn hoa mà ông ta dọn dẹp, lại chôn không ít lá bùa.
Thằng bé trai vững bước tiến về phía trước.
Sau khi lão đầu dọn dẹp vệ sinh đứng thẳng người dậy, khí chất biến đổi theo, ông ta đưa tay, kéo lớp da mặt ngụy trang của mình xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông, vị trí khóe miệng, còn mang theo nụ cười có chút nghiền ngẫm.
Anh ta rất cao ngạo.
Rất cao ngạo.
Ánh mắt này.
Có chút giống tiểu cán bộ lạnh lùng trong cơ quan ở trong tỉnh đến thị sát ở huyện thị vậy.
Trên thực tế, càng có nhiều loại này, sau khi đi xuống, càng thích khoe khoang, luôn muốn thu hồi cả gốc lẫn lãi những uy vọng mà bản thân đã mất trong ngày thường, để bù đắp cho bản thân trong lúc bình thường phải giả vờ như cháu trai, giả vờ lâu quá dẫn đến trong lòng mất cân bằng.
Anh ta vẫn giữ được sự cẩn thận đắn đó đó.
Chẳng qua là.
Cái sự kiềm chế này.
Ở trước mặt thằng bé trai.
Không có nghĩa lý gì.
Thằng bé trai đi tới.
Thằng bé trai giơ nắm tay lên.
Nắm tay của thằng bé trai giáng xuống.
Không có gì hay để kể lại cả, vì trên cơ bản đây chỉ là một động tác.
- Ầm!
Người đàn ông bị một quyền đập bay.
Lộn vòng trên đất khoảng chừng ba mươi mét.
Sau đó mặt hướng xuống dưới.
Thân thể nằm trên đất.
Hai chân không ngừng co quắp.
Như thế này là.
Kết thúc rồi.
Thằng bé trai quay đầu lại.
Nhìn về vị trí ban công của biệt thự ở sau lưng.
Trong lòng chỉ cảm thấy.
Lần giao dịch này, bản thân đã kiếm được lời nha.
So với việc phải chép từ đơn tiếng Anh thật lâu.
Vẫn là trực tiếp đập một quyền xuống thoải mái hơn.
Thằng bé trai đi tới bên người người đàn ông, kéo anh ta dậy, mặt mũi người đàn ông sưng vù, đã là kiểu thở ra nhiều hơn hít vào rồi.
Đây cũng không phải là tuần sứ gì đó, thậm chí có khả năng ngay cả bộ đầu cũng không phải, dựa theo cấp bậc, chắc coi là quỷ sai đi.
Lần này, phản bội trốn thoát khỏi âm ti là một nhóm quan sai, chắc chắn không thể nào tất cả đều là lãnh đạo, hơn nữa, loại cấp bậc như quỷ sai thế này, số lượng cũng sẽ không quá ít.
Thử nghĩ một hồi.
Một quỷ sai, không cần biết là bạn đi làm ở trong trung ương hay là làm ở địa phương.
Cuối cùng bạn vẫn chỉ là một quỷ sai mà thôi.
Lại đưa mặt ra.
Mang theo mất nụ cười không được tự nhiên.
Trực tiếp đối mặt với một quyền của thằng bé trai.
Thật đúng là.
Đáng yêu đến bất ngờ.
Chuyện thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng quá nhiều.
Trong lòng bàn tay thằng bé trai xuất hiện sát khí, trực tiếp ép xuống trán của đối phương.
Lúc này, vị trí trán của đối phương xuất hiện một khuôn mặt vô cùng hoảng sợ.
Kinh hô:
- Không được giết tôi, không được giết tôi, tôi là quỷ sai, tôi là quỷ sai, anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi được!
- Tôi là người của bên dưới, tôi là người của bên dưới, anh không thể giết tôi, không thể giết tôi được!
Thân thể đã bị hủy, còn có linh hồn, mà căn bản, những người trong âm ti, vốn là linh hồn.
Thằng bé trai dừng tay.
Dựa theo những phân phó trước đó, hỏi:
- Đám người còn lại của các người, ở đâu?
- Tôi nói, tôi nói...
...
Cho nên.
Một tiếng sau.
Lúc bóng dáng của thằng bé trai xuất hiện ở cửa của quán rượu bốn mùa, tất cả mọi chuyện, đều lộ ra vẻ rất thuận lý thành chương.
- Phốc!
Thằng bé trai nhét người đàn ông trước mặt vào trong thùng rác.
Anh ta vẫn luôn cõng người đó sau lưng tránh tầm mắt của đám người khác để đến nơi này.
Sở dĩ không giết anh ta, chẳng qua là lo lắng giết chết anh ta trước sẽ đánh rắn động cỏ mà thôi.
Bây giờ.
Nếu đã đến mục đích.
Hơn nữa thằng bé trai cũng cảm ứng rõ ràng được vài cỗ khí tức không thuộc về người bình thường bên trong quán rượu này, như vậy, tên trước mắt này, hết tác dụng rồi.
Thả ra sát khí.
Trực tiếp xoắn nát linh hồn người này, ngay cả cơ hồi gào thét bi thương cũng không để lại.
Một đại cương thi có niên đại dài hơn thời gian biến đổi của Oanh Oanh rất nhiều.
Trong lúc làm việc.
Nếu có thể không nói gì thì chắc chắn sẽ không nói thêm một tiếng nào.
Giống như lúc Oanh Oanh ở trước mặt ông chủ Châu sẽ “anh anh anh” đồng thời ngoãn ngoãn đáng yêu vậy.
Thằng bé trai, ngoại trừ lúc đối mặt với người trong tiệm sách nhất là tiểu loli sẽ lộ ra cảm giác một đứa bé trai ra.
Lúc đối mặt với người ngoài.
Sự máu lạnh đã ăn sâu vào trong xương của anh ta.
Ngay lập tức sẽ thả ra ngoài.
Trên thực tế, trong tiệm sách, hoặc là yêu thú Thượng cổ, hoặc là cương thi, hoặc loại nữ nông dân thích làm ruộng cho mọi người.
Từng kẻ, bình thường như như sinh hoạt hạnh phúc, sống chung một cách hòa thuận.
Nhưng nếu như không có Cá Mặn thích nằm trên ghế sô pha phơi nắng đọc báo trấn áp.
Sau khi đám người này thực sự thoát khỏi trói buộc.
Trời mới biết rốt cuộc có thể gây ra tai họa lớn như thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận