Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 890: Bà chủ uy vũ! (2)

Deadpool gật đầu một cái, vỗ bộ ngực của mình một cái.
Hiểu chuyện như vậy sao?
Biết điều như vậy?
Oanh Oanh còn nhớ trận chiến lần trước lần đầu liên Deadpool giúp Châu Trạch phục hồi như cũ, chính cô ấy một mực đứng ở bên cạnh vẫn luôn đề phòng, còn đang lo lắng Deadpool có thể đột nhiên trở mặt gây bất lợi với ông chủ hay không.
Deadpool tựa hồ không nhìn thấy nghi ngờ ở trong mắt Oanh Oanh, chỉ chỉ phương hướng vườn rau ở cách vách, lại làm một cái thủ thế đi ngủ, liền xoay người rời đi.
Thật ra thì, đối với Deadpool, Châu Trạch cũng không phải quá đảm bảo 100% đối phương sẽ không phản bội, dĩ nhiên, Châu Trạch cũng sẽ không ngây thơ cho là cái gọi là - quan hệ cha con- thật sự vĩnh cửu bền chắc.
Cho nên lần trước, anh đã cho Deadpool một chút Phù Văn truyền thừa, trợ giúp anh ta tiến hóa, những quan hệ khác cũng sẽ biến chất, chỉ có quan hệ tranh giành lợi ích mới có thể tồn tại theo thời gian.
Oanh Oanh xách giỏ trái cây, không trở về trên lầu, mà là đi đến tiệm thuốc ở bên cạnh, ông chủ hiện tại ngay cả ăn cơm cũng ăn không nổi, đừng nói đến ăn trái cây.
Trái cây được Oanh Oanh chia cho bác sĩ cùng với y tá ở trong tiệm thuốc, Phương Phương không chút khách khí, trực tiếp cầm hai trái táo rửa một chút liền cắn, còn không ngừng hương vị của trái táo này ngọt ngào ngon miệng, hỏi Oanh Oanh mua ở chỗ nào.
Cái vấn đề này, cũng không phải là dễ trả lời đi.
Oanh Oanh lại đi xem tình huống của ba người Nguyệt Nha một chút, tình trạng cơ thể trên cơ bản đã khôi phục, ba người lần lượt đều đã tỉnh lại một lần, nhưng rất nhanh lại hôn mê.
Phỏng chừng lại phải cần thêm một khoảng thời gian để từ từ thích ứng đi, dù sao ở đó một bị lão đầu mà đưa vào trong không gian, tổn thương trên tinh thần của mọi người khả năng còn nghiêm trọng hơn một chút so với trên thân thể. Có điều đều là quỷ sai, tâm lý cũng không có khả năng yếu ớt như vậy, chẳng qua là cần thả lỏng một hai ngày là được.
Khiến Oanh Oanh càng cảm thấy tò mò là ba người Câu Tân, ba người này ở trong một phòng bệnh, lớp da nám đen ở bên ngoài đang từ từ bong ra, da thịt non đã mọc ra lại.
Ba người này, mạng cũng thật là lớn.
Bất quá, có khả năng loại mạng lớn như thế này, người bình thường cũng không nguyện ý chịu đựng đi, trước bị đánh đến tàn phế, lại bị nổ bay, sau đó thật vất vả liếm láp vết thương xong chuẩn bị rời đi, lại thiếu chút nữa bị đốt thành tro rồi, đổi thành những người khác, có khả năng tâm lý đã tan vỡ từ sớm, trực tiếp tự sát rồi.
Lúc tới kiêu ngạo la hét, tự xưng là đứa con của may mắn, sau đó bị ép diễn cho xong, ở nơi này nằm một hai tháng rồi.
Chờ bọn họ khi tỉnh lại, còn phải thanh toán một chuỗi tiền chữa bệnh dài đến đáng sợ.
Tiệm thuốc mở lâu như vậy, bọn họ coi như là mối làm ăn lớn nhất, năm nay tiệm thuốc có thể dần đân sinh lãi hay không, hy vọng thật đúng là ký thác vào trên người ba người bọn họ.
- Nếu như ba người bọn họ có dấu hiệu tỉnh lại liền thông báo gấp, không được trì hoãn.
Oanh Oanh nhắc nhở Phương Phương.
- Được, bà chủ. Phương Phương trực tiếp trả lời.
Oanh Oanh mắt sáng rực lên một chút, tiếp tục nói: - Gần đây mọi người đều khổ cực, tiền thưởng cuối năm tăng gấp đôi!
- Cảm ơn bà chủ!
- Bà chủ thật tốt!
Các bác sĩ y tá ở trong bệnh viện đồng thời hô vang.
Anh!!!!!!!!
- Ngoại trừ tiền thưởng ra, còn có quà tết cuối năm, yên tâm đi, nhất định sẽ là niềm vui bất ngờ!
- Oa, bà chủ uy vũ!
- Bà chủ thật rộng rãi!
- Bà chủ thật có thể diện!
...
- Vui vẻ như thế sao, gặp được chuyện vui gì rồi sao?
Lão Đạo cầm ly uống nước đi xuống, vừa vặn nhìn thấy Oanh Oanh vừa trở về từ tiệm thuốc ở bên cạnh.
- Không có chuyện gì.
- Hắc hắc, không đúng, nhất định là có chuyện. - Lão Đạo chỉ mặt của Oanh Oanh: - Trên mặt sắp nở ra bông hoa rồi.
- Phía bên Hầu Tử sao rồi? Thế nào. - Oanh Oanh hỏi.
- Dường như cơn sốt dần dần hạ xuống, cuối cùng người ta cũng có thể thở phào rồi.
Lão Đạo mặt đầy vui mừng.
Cả đời này của lão đã từng giúp rất nhiều người, nhưng nói thật, có thể chân chính xuất phát từ tâm can, đối đãi như với người thân, cũng chỉ có tiểu Hầu Tử này mà thôi.
Lão coi nó là cháu ruột, Hầu Tử cũng không chịu thua kém, cũng biết hiếu thuận.
Cho nên nha, có lúc, người thật ngay cả một con súc sinh cũng không sánh bằng.
Oanh Oanh đi tới kệ sách bên kia, bắt đầu tìm sách.
- Tìm cái gì vậy? - Lão Đạo hỏi.
- Công thức nấu ăn.
- Phốc! - Lão Đạo phun một ngụm nước ra ngoài.
- Sao vậy?
Oanh Oanh quay đầu nhìn về phía Lão Đạo, ánh mắt lạnh lùng.
Lão có thể làm, sao cô ấy lại không được?
- Ở phía sau cái giá phía dưới, là công thức nấu ăn. - Lão Đạo nhắc nhở.
- Há, cám ơn.
Oanh Oanh cầm công thức nấu ăn lên, sau đó chuẩn bị trực tiếp vào phòng bếp.
- Cái này, ta nói, không phải thật sự muốn làm đồ ăn chứ?
Lão Đạo không dám hỏi cái này, nhưng vì sự an toàn thực phẩm của chính mình phải cân nhắc.
Phải biết, Cương thi không ăn thức ăn, bọn họ cũng không sợ trúng độc gì đó, cho nên, một con cương thi chưa từng làm cơm đi làm bữa trưa cho mình, tâm lý của Lão Đạo thực sự là hoảng đến hỏng mất.
- Gọi món bên ngoài đi, tôi luyện tay trước một chút.
- Hô...
Lão Đạo thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Làm xong ông giúp tôi nếm mùi vị một chút, cho thêm chút ý kiến.
- ... - Lão Đạo.
Oanh Oanh đi vào phòng bếp, phát hiện trong phòng bếp thiếu nguyên liệu nấu ăn tươi.
Dù sao những ngày qua mọi người đều là gọi đồ ăn ở bên ngoài, trên người lão Hứa bị thương, đương nhiên sẽ không vào bếp, cũng không có người đi mua.
Bất quá Oanh Oanh nghĩ lại, thân thể Lão Đạo luôn luôn rất cường tráng, vẫy nên sẽ không ăn thành vấn đề gì cả;
Ừ, liền nước tương!
Oanh Oanh cầm cái xạn lên, nhìn xoong nồi ở trước mặt một chút, cô ấy thật giống như là sẽ không bị nóng, vậy còn cần dùng đến cái xạn hay sao?
Dùng tay làm sao xào thức ăn được?
Công thức nấu ăn đã nói lửa lớn, lửa lớn là lớn bao nhiêu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận