Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 207: Giết Oa!

Đối phó với dạng người cặn bã như vậy, căn bản không cần lưu tình chút nào, hồn phi phách tán trọn đời không được siêu sinh mới là kết cục mà những tên này đáng được nhận.
Vậy mà, có lẽ là hành động đơn giản thô bạo của Châu Trạch khiến hai người đồng bọn của anh ta sinh ra cảm giác sợ hãi vô cùng lớn lao, bọn họ không dám tiếp tục đi phía trước, cũng không dám rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của cờ xí, ngược lại bọn họ còn trực tiếp đi thẳng tới trước mặt hai bộ khôi giáp chưa thức tỉnh, bắt đầu mặc áo giáp vào.
Lão đạo cầm đao võ sĩ trong tay.
Hai chân hơi giang rộng ra, hơn tám bước.
Thật ra vẻ ngoài của lão đạo vốn không tệ chút nào, mang theo một luồng khí tức tiên phong đạo cốt, mà hiện tại trên người lão đạo còn lộ ra một loại ngắn gọn cùng giản dị.
Một người.
Một cây đao.
Năm trăm năm trước, khi giặc Oa tàn sát bừa bãi ở Thông Thành, binh lính giữ thành tán loạn, cho dù là quân đội chính quy cũng không thể chống đỡ quá lâu, thế nhưng ông ấy lại có thể nhiều lần ngược dòng mà đi, lao thẳng về khu vực nơi giặc Oa đang tác loạn, chủ động nghênh đón.
Năm ông ấy bốn mươi bốn tuổi, ông ấy đã là người già nua (người cổ đại già nhanh hơn người hiện đại, thọ mệnh không dài), sau khi nghe được báo động vẫn không chút do dự thúc ngựa sải bước, cầm đao của mình chủ động vọt tới, trận chiến ấy trong địa phương chí của Thông Thành có ghi chép tỉ mỉ, ông ấy đã giết tam tiến tam xuất (1), dẫn theo hương dân Thông Thành đánh lui giặc Oa, mà bản thân ông ấy lại chết trận trong quá trình truy kích.
(1) Tam tiến tam xuất: một công thức buôn bán giao dịch ba lần bán ra, ba lần mua vào
Người Thông Thành đã tạo nên rất nhiều tượng của Tào Đỉnh, nếu như bạn quan sát kỹ hẳn sẽ phát hiện trên bàn tay trái của bức điêu khắc Tào Đỉnh thiếu mất hai đầu ngón tay.
Nguyên nhân là vì từ khi ông ấy nghe thấy giặc Oa xâm phạm, Tào Đỉnh đã bắt đầu mài đao, tự mình dùng ngón tay của mình để thử trình độ sắc bén của thanh đao, kết quả hai ngón tay của ông ấy trực tiếp bị cắt đứt. Tào Đỉnh cười lớn một tiếng, cầm đao giục ngựa đi giết Oa.
Mà lúc đó, Tào Đỉnh đã sớm rời khỏi quân đội, thân phận của ông lúc ấy chỉ là ông chủ một tiệm mì ở Thông Thành.
Lão đạo chưa từng cảm thấy thoải mái như thế bao giờ!
Thị giác hạng nhất!
Cảm ứng hạng nhất!
Khán giả hạng nhất!
Tuy rằng thân thể của mình không chịu sự điều khiển của bản thân mình nữa, rõ ràng đã bị ý chí của một người khác khống chế, thế nhưng lão đạo lại cảm thấy rất thoả mãn.
Tiếc nuối duy nhất của lão lúc này là chẳng ai rảnh rỗi lấy điện thoại ra quay phim lại, để mình giữ làm kỷ niệm.
Nắm được một cơ hội để trang bức thật không dễ dàng chút nào mà!
Tào Đỉnh nói không nhiều lắm, điều này khiến lão đạo cảm thấy rất không hài lòng, vì sao ông ấy không nói nhiều thêm vài lời, tô điểm thêm vài tia sáng nữa, không nói tới có thể hình thành tình cảnh đất đá bay mù trời, huyết nguyệt phá vân, nhưng ít nhất cũng phải giúp chuyện trang bức giả bộ này của mình hoàn mỹ hơn một chút chứ, đúng không?
Đương nhiên, những thứ này lão đạo chỉ dám oán thầm trong lòng của mình mà thôi.
Mà trên thực tế, năm đó trước khi Tào Đỉnh chết trận, khi ông ấy băng bó hai ngón tay bị đứt mất của mình đã kêu một tiếng:
- Giết Oa!
Mãi cho đến khi ông ấy chết trận không thể nói được nữa, nhưng ông ấy vẫn dùng cả cuộc đời của mình thậm chí là cả năm trăm năm sau của bản thân mình để thực hiện trọn vẹn hai chữ này.
Lão đạo đi thẳng tới, tên võ sĩ cũng bắt đầu lui về phía sau, nhưng ngay sau đó đột nhiên lão đạo tăng tốc, có trời mới biết vì sao lão đạo có thể chạy nhanh như vậy.
Dưới sự bất đắc dĩ võ sĩ chỉ còn cách chủ động đón đánh, khí thế của hắn đã yếu đi rất nhiều, bởi vì hắn rõ ràng người mà bản thân đang phải đối mặt không chỉ là lão đạo này, mà còn là tồn tại đã khiến bản thân mình cảm thấy sợ hãi năm trăm năm trước.
Một đao.
Chỉ một đao.
Không có bất kỳ hoa mỹ gì.
Không có chút dài dòng dây dưa.
Hết thảy tất cả phảng phất như vốn nên dễ dàng như thế, toát ra cảm giác nhẹ nhàng thoải mái khiến người ta cảm thấy bất ngờ, thậm chí là còn thấy chưa đã nghiền.
Mũ giáp của võ sĩ bị xuyên thủng, trực tiếp nổ tung, cùng nổ tung với nó còn có áo giáp sắp bị phá nát.
Một đao kia chỉ như dùng chút sức lực đẩy tên võ sĩ đang trên bờ vực thẳm kia xuống, khi trước thật ra cả Bạch Oanh Oanh, Hứa Thanh Lãng cùng với tiểu loli hợp sức, cơ bản đã đánh tên võ sĩ này tới mức nỏ mạnh hết đà.
Chỉ là.
Hết thảy còn chưa kết thúc.
Áo giáp vốn đang yên tĩnh trong rương, vào lúc này không ngờ chúng lại bắt đầu từ từ đứng lên, giống hệt như có người đang mặc chúng nó vào.
Lão đạo tiếp tục chạy tới nơi đó, tốc độ của lão vẫn rất nhanh.
Có giặc Oa.
Thì giết là được.
Không cần nhiều lời.
Dường như hai gã võ sĩ mới xuất hiện còn có chút chưa hoàn toàn thích ứng với trạng thái mới, thế nhưng bản năng của bọn chúng đã nhận ra nguy cơ, một gã võ sĩ lập tức giơ đao võ sĩ của mình lên, bổ thẳng về phía lão đạo.
- Leng keng!
Đao cùng đao va chạm.
Đầu gối lão đạo mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân trên đất.
Lão đạo cảm thấy hơi thẹn thùng, lão rất rõ ràng bản thân mình chỉ là một lão già tay chân lẩm cẩm, không thể chịu nổi oai hùng của anh linh, ngược lại có vẻ còn đang gây trở ngại cho người ta.
Nhưng trong nháy mắt khi lão quỳ xuống, đao võ sĩ trong tay lão đạo lại lấy một loại phương thức cực kỳ mềm mại giật thẳng từ dưới lên trên!
- Phốc!
Đao cương đâm thật sâu vào trong áo giáp, để lại một vết tích sâu hoắm không gì sánh được.
Lão đạo đập tay xuống đất nhanh chóng đứng dậy, ngay sau đó tay lão lại hơi uốn lượn đưa lưỡi đao xuyên thẳng về phía trước, đồng thời vai cùng bắp đùi liên tiếp hung hăng chủ động đụng vào trên người võ sĩ, khiến võ sĩ không cách nào có thể giữ vững trọng tâm.
- Sát!
Tiếng cọ xát chói tai truyền đến.
Đao võ sĩ trong tay lão đạo đã gác trên cổ võ sĩ, đương nhiên, võ sĩ không có cổ, mà thanh đao võ sĩ này lại đang cắm thẳng vào vị trí ngay dưới mũ giáp một chút xíu.
Dễ dàng.
Nắm giữ cục diện!
Thế nhưng vào đúng lúc này, phía dưới mũ giáp lại xuất hiện một khuôn mặt, là một gương mặt vặn vẹo kinh hoảng, đồng thời gương mặt này còn đang hét lớn:
- Tôi là người Trung Quốc, tôi là người Trung Quốc, tôi không phải người Nhật Bản, tôi không phải giặc Oa, không phải giặc Oa, tôi là người Trung Quốc! Đừng giết tôi, van cầu ông đừng giết tôi, tôi là người Trung Quốc! ! !
Lão đạo cảm thấy lo lắng!
Chỉ tiếc, lão đạo không có quyền khống chế thân thể của mình, chí ít hiện tại là như vậy.
Có thể nói rằng, dưới cái nhìn của lão đạo, loại nhân vật anh hùng này thường có tinh thần thuần khiết rất cao, lão thực sự lo lắng Tào Đỉnh sẽ vì trong cơ thể đối phương có một linh hồn người Trung Quốc mà không hạ sát thủ, do dự hoặc thậm chí còn tha cho đối phương một con ngựa, bởi dù sao đối phương cũng là đồng bào của mình.
Trên thực tế, lão đạo có thể cảm ứng được người đang khống chế thân thể mình đây càng ngày càng suy yếu, rất có thể chỉ một giây sau ông ấy lập tức sẽ không thể không rời đi!
Lúc này không thể do dự, càng không thể mềm lòng!
Sát!
Đại huynh đệ.
Lão tiền bối.
Đừng nói nguyên tắc, ngàn vạn lần đừng lôi nguyên tắc ra đây, chém chết anh ta, chém chết anh ta đi!
Cũng may.
Lo lắng của lão đạo là dư thừa, thực sự là quá dư thừa.
Lúc đối phương lộ ra thân phận mình là người Trung Quốc, lại còn cầu xin.
Lưỡi đao trên cổ anh ta trực tiếp đâm thẳng vào.
Trực tiếp chém nát áo giáp mũ giáp.
Vô cùng sảng khoái.
Vô cùng đơn giản thô bạo.
Cho dù anh ta có cầu xin ra sao, khóc lóc kể lể tới thế nào, nhưng cuối cùng ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Nhanh tới mức khiến lão đạo cảm thấy có chút không thích ứng kịp.
Tào Đỉnh nhìn thoáng qua một bãi khôi giáp bị nghiền nát ngay dưới chân mình.
Trầm giọng nói:
- Năm đó phần lớn giặc Oa đều là người trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận