Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1042: Dạy dỗ! (1)

Cho dù là đến bây giờ.
Châu Trạch vẫn không dám tin tưởng.
Mọi chuyện.
Làm sao lại đi thẳng tới tình trạng này rồi?
Trước kia, tất cả mọi thứ.
Phảng phất đều giống như chỉ cần lật tay là có thể lật đổ.
Châu Trạch thật vẫn lo lắng doanh câu bỗng nhiên online, sau đó sẽ đẩy nửa gương mặt xuống.
Cũng may.
Một chuyện duy nhất đáng được ăn mừng là.
Doanh câu vẫn luôn không nói chuyện cũng không có bất kỳ động tác gì.
Sau khi ý thức của nửa gương mặt tiến vào thân thể của anh.
Cũng giữ vững trạng thái một mực im lặng trước đó.
Cũng không có ra tay can thiệp.
Cũng không đứng ra cướp đoạt quyền khống chế bộ thân thể này.
Im lặng.
Là Khang Kiều của đêm nay* sao.
(“Im lặng là Khang Kiều của đêm nay”: tên một quyển tiểu thuyết trực tuyến của Thụy Ký. Tiểu thuyết viết về một cuộc chia tay, miêu tả lúc nhân vật rời đi, dường như cả thành phố chìm vào im lặng)
Anh ấy đang trốn tránh cái gì?
Vẫn còn có chút không biết phải đối mặt như thế nào sao?
Nhưng anh ấy sẽ trốn tránh sao?
Anh ấy sẽ không biết làm như thế nào sao?
Anh ấy.
Sao lại biến thành cái bộ dáng này?
- Ha ha...
Trong miệng Châu Trạch phát ra một tiếng cười lạnh.
Hai nắm đấm chậm rãi siết chặt.
Lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sâu trong đôi mắt.
Vòng xoáy màu đen bắt đầu điên cuồng lưu chuyển.
Giống như một ngôi sao đang bị xoắn nát.
Chỉ còn lại sự đổ vỡ và hoang tàn.
- Ha ha...
Trong tiếng cười xuất hiện lần nữa.
Hai chân Châu Trạch bắt đầu phát lực.
Cơ thể bắt đầu bay lên.
Rất chậm.
Cũng rất có lực đạo.
Mang theo một loại không khiêm tốn cũng không hống hách!
- Tôi là một con chó.
- Làm người xâu chuỗi con rối.
- Cuộc sống của tôi.
- Không phải là sống vì chính tôi.
- Tôi chết.
- Cũng không phải chết vì chính mình.
- Sự hiện hữu của tôi.
- Cơ bản là không có chút ý nghĩa nào.
- Chẳng qua là một thứ được gọi là đồ chơi ở trong lòng bàn tay của một ông lớn.
- Là thú vui tiêu khiển lúc anh ta rảnh rỗi.
- Sự nghiệp của diễn viên là lấy lòng mọi người.
- Nhưng cho dù địa vị thấp đến đâu.
- Cũng cuối cùng là một người, sống có tên tuổi chết có bia.
- Mà tôi.
- So với một diễn viên, ngàn lần vạn lần không bằng!
Trong giọng nói.
Mang theo oán niệm và không cam lòng nồng đậm.
Lại không có chút cảm giác tự hận nào.
Ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác như khúc nhạc dạo trước giông bão.
Châu Trạch thẳng đầu gối.
Trên người bắt đầu phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Đây là âm thanh ma sát do khớp xương đang chịu đựng áp lực cực lớn đưa đến.
Những vết nứt toạc trên người.
Cũng đang không ngừng gia tăng.
Máu tươi.
Cũng càng chảy càng nhiều.
Nhưng cỗ tử khí này.
Lại đang không ngừng dâng cao, dâng cao, ngày một tăng cao!
- Rắc rắc...
- Rắc rắc...
- Rắc rắc...
Rất nhiều người thường thường dùng cái ví dụ này: Thân thể của con người giống như là một cái máy.
Nhưng bây giờ.
Mới thật sự ý thức được.
Thứ gọi là máy, rốt cuộc là ý gì.
Toàn thân cao thấp, vô số bánh răng đang không ngừng vận chuyển một cách chật vật, còn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!
- Nhưng mà.
- Tôi không phục.
- Tôi không cam chịu!
- Bao nhiêu người mơ ước muốn làm chó.
- Làm một nô lệ nho nhỏ, cũng có người đi nịnh bợ bất chấp, đi làm chó cho anh ta.
- Một huyện cha mẹ, lại càng có vô số người tiền hô hậu ủng, an tiền mã hậu.
- Vương Hầu cũng như thế, vô số tay sai dưới trướng.
- Mà trở thành chó cho nhà đế vương.
- Càng là giấc mộng cuối cùng của vô số văn nhân chí sĩ.
- Trở thành chó của quỷ thần.
- Càng là vinh dự không gì cao quý bằng!
- Nhưng.
- Tôi.
- Không hiếm lạ gì!
- Tôi tự xóa đi tên của mình đi.
- Tôi tự xóa quá khứ của mình đi.
- Tôi tự xóa tương lai của mình đi.
- Tôi chỉ yêu cầu.
- Sáng nay.
- Trên cổ của tôi.
- Không mang theo vòng cổ nữa.
- Không được tự do.
- Thì không bằng chết đi!
Từng chữ vang vọng, giống như tuyên ngôn, lại không có chút cảm giác khoa trương nào, bởi vì quả thật anh ta đã làm được.
Ở trong bức tranh kia.
Anh ta nâng chén cười với doanh câu.
Cười đến đầy chân thành, cười đến đầy đắc ý.
- Két!
Ở dưới hai chân của Châu Trạch, trên mặt đất cứng rắn của tế đàn, xuất hiện hai cái cái hố.
Nhưng đầu gối của anh đã đứng thẳng lên.
Lúc này.
Vẫn còn tiếp tục thẳng lưng.
Trước mặt.
Biểu cảm của luật sư An bắt đầu dần dần nghiêm trọng.
Bóng lưng màu vàng ở sau lưng kia dường như cũng đang bắt đầu nghiêm túc.
Dưới uy áp hào hùng này.
Ở trước mặt uy mênh mông chói lọi của vị lãnh chúa này.
Người trước mắt.
Lại đang từng chút từng chút đứng thẳng lưng!
- Ha ha…
- Lúc trước.
- Tôi, ngay cả anh ta cũng mặc xác.
- Bây giờ.
- Cô còn muốn tôi sợ cô?
Châu Trạch cắn răng, tiếp tục nói:
- Doanh câu ở trong mắt tôi.
- Còn không tính là thứ gì.
- Như vậy.
- Cô thì tính là thứ gì chứ.
- Dám để cho tôi đi bái bai?
- Ầm!
Không khí bốn phía bỗng nhiên hơi đình trệ.
Tiếng nổ tung truyền tới.
Châu Trạch.
Ưỡn ngực lên.
Đứng thẳng người!
Luật sư An từ từ ngẩng đầu.
Cái bóng màu vàng ở sau lưng, trong ánh mắt mơ mơ hồ hồ.
Dường như đang xuất hiện một màn hồi tưởng.
Trong hồi ức.
Là một mảnh chiến trường hoang vu.
Cửu Lê bị đánh bại.
Xi Vưu bị đóng chặt.
Vùng đất Thần Châu.
Đã xác định chủ nhân!
Tay cô ta cầm Hiên Viên.
Đứng ở trên chiến xa.
Phía dưới.
Nhân kiệt dưới trướng cùng nhau quỳ rạp trên chiến trường.
Các vị thần của Ma Thần Thiên Tôn.
Cũng đều bái lạy dưới gót giày của cô ta.
Khoảng khắc đó.
Anh ta chính là trời.
Anh ta chính là đất.
Trong Bát hoang.
Duy ngã độc tôn!
Nhưng mà.
Duy có một người.
Một người thân cận với cô ta nhất.
Mặc áo giáp bị hư hại nghiệm trọng.
Trên người còn dính máu tươi của Xi Vưu cùng Cửu Lê Ma Thần.
Nhưng vẫn đứng ở nơi đó.
Mắt lạnh nhìn cô ta.
Trong ánh mắt.
Thậm chí còn mang theo sự chế giễu nhàn nhạt.
Giống như là đang giễu cợt sự đắc ý lúc này của cô ta.
Giống như là đang khinh thường chiến công của cô ta.
Giống như là đang cười nhạo chiến thắng khải hoàn của cô ta.
Một màn này.
Vẫn luôn khắc vào trong đầu của cô ta.
Dù là đến nay.
Dù bản tôn sớm đã rơi vào cát bụi của lịch sử.
Vẫn sẽ không quên.
Ngày đó.
Bản thân vừa lòng đắc chí.
Thần Châu đã được thiết lập!
Ngày đó.
Cô ta mặc áo giáp, cầm binh khí.
Mọi người đều bái lạy sự độc lập của cô ta!
- Anh không phải anh ấy...
Luật sư An mở miệng nói.
Trong lời nói.
Lộ ra một vẻ hồi tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận