Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 869: Thay trời hành đạo! (2)

- Hình tượng này hình như tôi đã từng xem qua. - Oanh Oanh mở miệng nói.
Tiểu loli gật đầu: - Hình như đã từng xem trong bộ phim hoạt hình nào đó.
- Tôi không nói hoạt hình.
- Ah.
Tiểu loli không tiếp lời, bởi vì lần đầu tiên cô ấy cảm thấy, thì ra le lưỡi thật dài ra.
Là một chuyện buồn nôn như thế.
Sau đó.
Ánh mắt cô ấy lại nhìn về phía ông chủ đang đứng ngay trước mặt mình, lão bản còn đang tìm trạng thái sao?
Sự thực cũng đúng là như thế.
Châu Trạch một mực tìm cảm giác.
Chính như khi hắn lấy được năng lực từ chỗ doanh câu trước đây vậy, có thể người khác cần phải đi bái sư học nghệ, hoặc là tới thư viện tiến hành nghiên cứu bồi dưỡng, nhưng ở chỗ ông chủ Châu, thực tế lại vốn không có chuyện như vậy.
Trước đây sở dĩ Châu Trạch có thể chủ động tiến vào trạng thái cương thi, thật ra cũng là vì sau khi doanh câu lần lượt thức tỉnh, Châu Trạch chậm rãi quen thuộc với loại cảm giác này, cũng có hiểu biết ở cấp độ càng sâu hơn đối với việc lý giải và nắm giữ lực lượng.
Dù sao.
Cho dù là doanh câu hay là nửa gương mặt kia.
Lực lượng bọn họ có thể thể hiện ra trước đây.
Đều dựa vào thân thể Châu Trạch.
Lực lượng cơ số ở chỗ này.
Cũng như cùng là một thanh kiếm.
Đặt trong tay tiểu hài, đặt trong tay thiếu niên, đặt trong tay người trưởng thành, đặt trong tay Đấu Sư, đặt trong tay Đấu Vương cùng với đặt trong tay cường giả Đấu Tông, sẽ có khác biệt.
Đương nhiên.
Doanh câu có cấp bậc rất cao.
Hơn nữa hiện tại anh ta lại đang lâm vào giấc ngủ say vĩnh hằng.
Cho nên.
Lần này thứ Châu Trạch hồi ức tìm kiếm.
Thật ra vẫn là loại cảm giác khi ý thức của nửa gương mặt rơi trên người mình trong trận quyết đấu với hòa thượng chốc đầu ở Vân Nam lần trước.
Cái loại điên cuồng kia.
Cái loại ngoan lệ kia.
Cái loại quật cường và kiệt ngạo kia.
Đại nhập đơn giản, đồng thời hiệu suất cao.
Nhưng vì dù sao thì tinh thần lạc ấn của vị kia cũng đã biến mất, cho nên Châu Trạch cần phải tốn thêm nhiều sức lực hơn.
Chẳng qua.
Hải thần thực sự làm theo lời đã nói trước đó.
Đã sáng tạo ra điều kiện giúp Châu Trạch.
Ông lão muốn giãy giụa, hai tay bắt được đầu lưỡi đang quấn trên cổ mình, nhưng trên đầu lưỡi như mang theo một loại lực lượng quỷ dị, vậy mà lại có thể giảm bớt phân nữa lực lượng của ông lão, ông lão không cách nào tránh thoát được, cho dù muốn xê dịch cũng cực kỳ gian nan.
Hải thần đưa mắt nhìn về phía Châu Trạch.
Thúc giục nói:
- Còn chưa tốt sao?
- Ông!
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Trong đôi mắt là một mảnh trắng xóa hoàn toàn.
Đồng thời.
Trên người, khí tức cương thi bắt đầu không chút kiêng kỵ mà phát tán ra.
Tai ách.
Nguyền rủa.
Oán hận.
Đủ loại tâm tình bắt đầu đan xen.
- Bá!
Thân thẻ Châu Trạch xuất hiện ở trước mặt ông lão.
Cũng giống như lúc trước.
Móng tay trực tiếp đâm về phía thân thể ông lão.
- Phốc!
Ngực ông lão bị xé ra.
Xé rách ra một miệng vết thương to lớn.
- Đông!!!!!!!
Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên một cách gấp rút.
Thân thể ông lão mơ hồ một trận.
Hải thần khẽ nhíu mày, đây là lực lượng thân thể có khả năng thừa nhận đã đến cực hạn, đồng thời, cậu ta có chút tham lam nhìn lướt qua ông chủ phòng sách trước mắt.
Nếu như anh có thể thay thế người trước mắt, trở thành người hành tẩu nhân gian thay chính mình, thành người phát ngôn cho mình.
Sẽ tươi đẹp tới mức nào?
Hẳn thân thể này.
Mới có thể chịu tải để bản thân mình tự do phát huy, đúng không?
Nhưng đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.
Hải thần cũng không quên đêm mưa kia.
Lời của nhân vật khủng bố đã nói khi nhìn thẳng vào mắt mình.
Anh ta nói:
- Để cho anh được kiến thức một chút biển chân chính.
Lúc này, tâm tình của Hải thần như một người thanh niên đi trên đường, gặp được một cô gái có thể khiến mình rung động, nhưng ánh mắt vừa chuyển đi, cô gái này lại đang nắm tay một người đàn ông khác.
Đương nhiên, dưới tình huống này, bất kỳ suy nghĩ gì cũng chỉ là chớp mắt đã qua, cũng không có khả năng diễn ra tình cảnh như trong phim, trực tiếp tiến lên đập chậu cướp hoa.
Đầu lưỡi biến mất.
Thân thể Hứa Thanh Lãng trực tiếp bay ra ngoài.
Mềm nhũn rơi trên mặt đất.
Hải thần rời khỏi.
Cậu ta cũng đã tận lực.
Ông lão phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Sau khi không có Hải thần ràng buộc.
Lão một tay trực tiếp nắm lấy cổ tay Châu Trạch, sau đó hung tợn kéo ra phía ngoài, nhưng lại có thể không cách nào kéo ra được.
- Ah.
- Có cảm giác.
- Lần trước là ngươi giết ta sao!
Trong đôi mắt Châu Trạch vẫn là một mảnh màu trắng thuần như cũ.
Sau đó anh giơ cánh tay phải của mình lên.
Ông lão như một xiên thịt nướng bị Châu Trạch giơ lên.
- Đông!!!!!!
Tiếng chuông như trước.
Trong mắt ông lão lộ ra vẻ độc ác.
Dám thả lồng ngực của mình.
Thuận theo cánh tay Châu Trạch trượt xuống dưới!
Châu Trạch lại hất mạnh một cái.
Ông lão nhưu một miếng kẹo da trâu, bị hung tợn mà hất văng ra ngoài, đập trên mặt đất, sau khi lăn mấy vọng liên tiếp, ông lão một lần nữa đứng lên, dưới chân có vẻ hơi lảo đảo.
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Ông lão thở hổn hển từng ngụm lớn.
Khói đen sau lưng đang tỏa ra với tốc độ nhanh.
Châu Trạch đứng tại chỗ.
Cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay của mình.
Sau đó giơ tay lên.
Đặt ở bên mép.
Anh hé miệng.
Muốn đưa tay của mình vào trong miệng.
Nhưng rất nhanh.
Cánh tay Châu Trạch bắt đầu run.
Dường như anh đang cực kỳ gắng sức kiềm chế cảm giác xung động của bản thân mình.
Ăn tay thoải mái nhất thời, nhưng sau đó lại phải cầm một đôi bạch cốt thủ rêu rao khắp nơi, thật không dễ dàng gì.
Ông lão chậm rãi trầm xuống.
Càng không ngừng thở hổn hển.
Hào quang trong ánh mắt.
Cũng đang từ từ ảm đạm xuống.
- Ha ha, ha ha ha ha ha... ... ...
Ông lão bỗng nhiên nở nụ cười, như điên như cuồng.
Bỗng nhiên.
Cả bệnh viện đều đen lại.
Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến.
Vang vọng khắp cao ốc bệnh viện.
... ...
- Lão điên rồi. - Tiểu loli kinh ngạc nói.
- Lão vốn chưa từng bình thường. - Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn trời.
Quả nhiên.
Theo từng tiếng kêu thảm thiết phía dưới không ngừng xuất hiện.
Mây đen phía trên.
Cũng trong mau chóng tích tụ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận