Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1674: Lão đạo vận công (1)

- Không… không có chuyện gì.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Anh rất muốn chủ động đi làm một chút gì đấy, dù sao thì cũng liên quan đến tài sản tính mạng nhà mình, cho nên tính chủ động vẫn rất cao.
Nhưng vào lúc này, thật đúng là không biết nên làm cái gì.
Nếu làm quá mức, có thể sẽ đánh rắn động cỏ.
Xuất viện?
Học theo như mấy người Bồ tát vào tối hôm qua.
Lén lút rời khỏi bệnh viện.
Cách bọn họ thật xa?
Nhưng lỡ như đây là một loại trạng thái cân bằng thì sao?
Nếu như mọi người đều đã biến thành người chơi bình thường chơi ở nơi này, có nghĩa là bên nào phá hỏng quy tắc của trò chơi trước thì bên đó lập tức thua cuộc sao?
Ông chủ Châu sẽ không đoán mệnh, anh cũng cho là Doanh câu cũng lười đi chơi cái trò này.
Lại liên tưởng đến hình ảnh trong giấc mơ vào ngày hôm trước.
Đời cuối cùng lấy máu thay rượu lấy thịt làm đồ ăn.
Bạn có thể nói đó là đang biểu đạt một loại cảm kích vì sự quan tâm trước đó.
Nhưng khả năng càng cao hơn.
Là một loại ngầm hiểu ý trong chuyện hợp tác lần này.
Cho nên, tính tới tính lui, mấu chốt nhân quả của toàn bộ sự kiện, thật ra thì hẳn là còn nằm ở trên người lão đạo.
Hóa duyên đại pháp của Bồ tát VS vũ khí luật nhân quả của tiệm sách!
Nếu đã như vậy, lúc này chuyện mà anh cần làm là.
Chính là không làm gì cả?
Sau đó, dựa vào việc phát huy ngẫu hứng của lão đạo?
- Lão đạo.
- Sao, ông chủ?
Lão đạo không dám nóng nảy một chút nào.
- Vất vả cho ông rồi.
- Ầy...
Sau khi nói xong câu đó, Châu Trạch liền yên tâm thoải mái nằm ở trên giường bắt đầu chơi điện thoại di động.
Lão đạo tiếp tục trở về ngồi xem TV.
Ngày hôm nay, thẳng đến sau bữa tối, đều rất bình tĩnh.
Có thể là do khác khoa, thậm chí có thể là do Bồ tát vẫn đang nằm ở trong ICU.
Cho nên căn phòng bệnh này, cũng không có thêm bệnh nhân vào nữa.
Lão đạo thu dọn hộp thức ăn xong, đi tới bên cạnh giường của Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, tôi đưa anh đến nhà xác nhé?
Châu Trạch lắc đầu một cái:
- Không đi.
Ông chủ Châu không hiểu loại nhân quả huyền học cao siêu này, nhưng dựa theo kiểu phát triển nội dung cốt truyện trong phim ảnh mà xem.
Nếu như lúc này mà anh lại muốn chết, không đúng, là muốn đến nhà xác để ngủ.
Có thể là ở trong hành lang.
Có thể là ở trong thang máy.
Thậm chí còn có thể là ở ngay cửa của nhà xác.
Sẽ gặp phải Bồ tát hoặc là Đế Thính.
Không phải là cố gắng nhịn một đêm thôi sao?
Ông chủ Châu cảm giác bản thân có thể làm được, có gì ghê gớm lắm sao?
- Ầy, vậy ông chủ, bần đạo đi tắm trước, anh có muốn đi tắm không?
- Ông đi tắm trước đi, xả cho tôi một chậu nước, chờ lát nữa tôi lau người.
- Được rồi, ông chủ.
Lão đạo đi vào trong phòng vệ sinh.
Rất nhanh.
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Châu Trạch cầm lấy bật lửa cùng với thuốc lá mà lão đạo đã đặt ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường, trực tiếp châm lửa một điếu.
Hút thuốc ở trong phòng bệnh, thực sự là không có ý thức, đạo đức cũng cực kì tồi tệ.
Nhưng cân nhắc đến việc người chịu tổn thương chính là anh và lão đạo, thoáng cái cảm giác tội lỗi trong lòng đã giảm đi rất nhiều.
Phun ra một vòng khói.
TV bỗng nhiên tối.
Đèn cũng thoáng cái tắt vụt.
- Loảng xoảng!
Trong phòng vệ sinh truyền đến vang.
Khoảng chừng năm giây sau, điện lại được khôi phục lại, đèn sáng lên, trong TV được khởi động lại, trong quảng cáo lại bắt đầu giới thiệu về mỹ phẩm.
Châu Trạch xuống giường, đi tới cửa phòng vệ sinh, mở cửa phòng vệ sinh ra.
Cũng may lão đạo không có thói quen khóa trái cửa khi tắm, sau khi mở cửa, Châu Trạch nhìn thấy Lão đạo đang tự mình rất miễn cưỡng nắm lấy tay vịn để đứng.
Bởi vì bị cúp điện, mới vừa rồi bị ngã lộn nhào một cái, thế nhưng ngã không nhẹ, mũi cũng bể, đang chảy máu, trên trán và trong mắt cũng có máu bầm.
Theo dự đoán, có lẽ ông ta đã ngã va vào tay vịn trước rồi mới ngã xuống, úp mặt xuống đất.
Châu Trạch đưa tay tới, đỡ lão đạo dậy.
Lão đạo soi vào gương nhìn mặt của mình một chút, khóc không thành tiếng, chỉ là ngay cả bản thân cũng có chút dở khóc dở cười.
- Ông chủ…
- Trước tiên che lại một chút, cầm máu.
Rút ra hai tờ giấy lau từ trong phòng vệ sinh, vo chúng lại một cục, trước tiên bịt cái lỗ mũi đang chảy máu giúp lão đạo, lại dùng khăn lông ẩm lau chùi máu ở trên mặt lão đạo, cuối cùng mới đỡ lão đạo đi ra.
Sau khi ngồi xuống giường bệnh.
Lão đạo theo bản năng đưa tay muốn đi nhấn chuông.
Lộn nhào ở bệnh viện, gọi y tá đến xử lý một chút cũng tiện hơn.
Mí mắt Châu Trạch bỗng nhiên giật một cái, ánh mắt ngưng lại một phen.
Bản năng vẫn cảm thấy vào lúc này mà gọi ý tá đến xử lý chuyện này thì hình như là có chút bất chấp nguy hiểm, vào đêm hôm khuya khoắt lại tăng trao đổi liên lạc với bên ngoài phòng bệnh, cũng làm tăng thêm khả năng phơi nhiễm nghề nghiệp đấy.
Lão đạo am hiểu về việc nhìn mặt mà nói chuyện nhất, nếu không, với thói quen thích điên cuồng dò xét bên bờ nguy hiểm của ông ta đã sớm chết biết bao nhiêu lần rồi đi.
- Ông chủ, tại sao chúng ta không bấm đi?
Châu Trạch phục hồi tinh thần lại, lắc đầu một cái, nói:
- Ông cứ bấm đi, gọi y tá vào để giúp đỡ xử lý một chút,
Nói xong.
Châu Trạch liền trở về trên giường bệnh của mình.
Nếu như toàn bộ hành trình anh chỉ là người đi theo xem trò vui, do lão đạo đánh chủ lực, vậy anh cũng không cần can thiệp vào quá nhiều.
Nói không chừng việc lão đạo mới vừa té lộn mèo kia cũng là một trong sắp đặt ở trong bóng tối đi, là một phần để phá game.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm thấy có chút nhọc lòng, trò chơi này rất dễ khiến cho người ta cảm thấy kỳ kỳ quái quái, phảng phất như thể ăn một bữa cơm thả một quả rắm cũng đều kéo ra từng chuỗi vấn đề nhân quả khó nhằn.
- À, được.
Lão đạo nhấn chuông.
Trong chốc lát.
Một y tá đi tới đẩy mở cửa kiểm tra tình huống.
- A, sao ông lại ngã thành bộ dạng này vậy chứ?
- Vừa rồi đang tắm, bỗng nhiên bị cúp điện.
- Để tôi xử lý giúp ông.
Y tá nhỏ đỡ lão đạo, nhìn dáng vẻ là phải ra ngoài để xử lý.
Lão đạo nhìn Châu Trạch một chút.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Lão đạo lập tức được y tá nhỏ đỡ đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận