Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1345: Mang anh lên đường đến Đông Bắc (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc trước, không phải là lão đạo không nghĩ tới chuyện biến thành cương thi.
Nhưng suy nghĩ một chút.
Nếu biến thành cương thi cấp thấp, ngay cả bản thân là ai cũng không biết.
Cả ngày chỉ muốn ăn thịt người uống máu người.
Vậy thì thật đúng là còn không bằng chết đi nữa, bớt đi được loại giày vò này.
Hơn nữa, cương thi thông thường là sống nhưng nghiêng về hướng chết, tương đương với việc chẳng qua là bạn đang mượn bộ thân thể này, khai mở ra một loại linh trí khác, thật sự là không có quan hệ gì với chính bản thân bạn nữa rồi.
Cũng tỷ như Oanh Oanh là Oanh Oanh, Bạch phu nhân là Bạch phu nhân, đây rõ ràng là hai người.
Bạn không thể nói Oanh Oanh còn sống, Bạch phu nhân sẽ còn sống, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cũng chỉ có loại người như ông chủ Châu - được chống lưng bởi một cây đại thụ siêu cấp lớn, mới có thể trở thành ngoại lệ.
- Cắn ông ta, hiệu quả, vẫn giống nhau.
- Ông ta vẫn sẽ chết? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu chỉ chỉ chính mình:
- Người chết, là tôi.
Chuyện này tương đương với chuyện vấn đề lại bị lật lại rồi.
Chính là câu hỏi trắc nghiệm kì dị là tôi và mẹ của anh đồng thời rơi xuống nước, ánh sẽ lựa chọn cứu ai đây.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
U Minh Chi Hải ở trước mặt Doanh câu.
Nổi lên ba đợt sóng lớn.
Nước rơi xuống như mưa.
Ngưng tụ ra ba bóng người.
Một là Châu Trạch, một là lão đạo, một là Doanh câu.
- Trong ba người, có một người phải chết, thì hai kẻ còn lại mới có thể sống.
- Rốt cuộc thì con Hầu Tử kia đã sắp xếp chuyện gì?
Châu Trạch hỏi.
Anh vẫn còn có chút không thể hiểu được bản chất của vấn đề.
- Nó đã sửa lại mệnh cách của anh, ở trên sách âm ti.
- Chuyện này nghe qua, thật đúng là chuyện Hầu Tử rất biết làm.
Không phải Tôn Ngộ Không năm đó cũng xuống địa ngục sửa sổ sinh tử sao?
Mặc dù là một chuyện xưa thần thoại, nhưng ít ra cũng có một chút khả thi.
- Chuyện này thì có liên quan gì?
Châu Trạch hỏi.
Là trường sinh bất lão sao?
Bây giờ anh cũng đã biến thành quỷ rồi.
Đã sớm là một người chết rồi.
Hình như có thay đổi sổ sinh tử hay không cũng không có gì khác nhau cả.
- Có số làm quan.
- Thật ác độc, lại để cho có tôi có số làm quan!
Ông chủ Châu rất nghiêm túc mắng một câu.
Sau đó anh phát hiện bản thân vẫn không thể hiểu được bản chất của vấn đề.
Tiếp tục nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, tôi sẽ biến thành khí vận của anh, hơn nữa, bên trong cơ thể của anh còn có tòa Thái Sơn này gia tăng thêm, anh, trong một thời gian rất ngắn, sẽ đạt được vị trí cao ở trong âm ti, thậm chí, xác suất rất lớn, là đến một ngày nào đó, anh còn có thể mở phủ xây nha, trở thành một vị trong Diêm La.
- Còn có một chút khả năng.
- Sẽ tiến thêm được một bước!
- Chờ đã, trọng điểm là, chuyện này cần hy sinh anh, cũng phải hy sinh lão đạo?
Phủ Quân nhất mạch.
Giỏi làm pin.
Nếu như không phải là Đệ nhất chết sớm.
Có lẽ, nếu như hiện tại Đệ nhất dẫn đầu gia tộc này.
Sẽ trở thành đại lão mới của ngành công nghiệp làm pin của Trung Quốc thậm chí còn có thể là toàn thế giới.
Không đúng.
Dùng một từ rất lưu hành mà giới truyền thông hiện nay rất thích dùng để hình dung.
Hẳn là đã trở thành ông trùm siêu cấp mới trong ngành công nghiệp về nguồn năng lượng.
Dùng đạo chính thống của lão đạo, cộng thêm Doanh câu, cùng thiêu đốt, cung cấp cơ hội để cho anh leo lên trong hệ thống âm ti.
Phải biết, âm ti, từ ban đầu thế nhưng là khi con Tử Kim Thần Hầu kia còn đi theo Đệ nhất Phủ Quân cùng nhau sáng lập nên, chương trình trong đó, bộ quy tắc trong đó cùng với đủ loại chi tiết và vận hành ở bên trong, chắc chắn nó là một trong những người hiểu rõ những thứ đó nhất.
Nếu nó cho làm chuyện này được, vậy chắc chắn là có thể làm được rồi.
Lại có hai đại tài nguyên tăng thêm.
Coi như là một con heo, cũng có thể bị đẩy tới vị trí cao đi.
- Nhưng tôi cũng không phải là truyền nhân của Phủ Quân nhất mạch, tôi đi lên, nhiều lắm là là mang lấy một cái danh hiệu, tại sao nó phải làm như vậy?
- Con người thọ đến sáu mươi tuổi, sẽ rất để ý đến chuyện truyền thừa cho con cháu, nhưng lúc con người thọ tới sáu trăm tuổi, con cháu, còn có ý nghĩa gì nữa?
- Thứ càng được coi trọng hơn, ngược lại chính là truyền thừa, đạo chính thống, tín niệm, kéo dài vinh quang.
- Đây chính là nguyên nhân mà anh không có con cái? - Ông chủ Châu bỗng nhiên đổi đề tài - Lại nói, anh không có hứng thú gì với phụ nữ sao? Cũng không đúng nha, không phải trên cầu Nại Hà còn một Mạnh Bà vẫn luôn chờ đợi anh sao.
- Nếu không, tôi đưa anh đi gặp cô ta?
Ý là.
Tôi đưa anh đi đầu thai?
Đây là lựa chọn thứ hai.
Đó chính là Châu Trạch chết.
Châu Trạch chết đi.
Những sắp xếp trước đó của Hầu Tử sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu như lão đạo tình nguyện đối mặt với bệnh nan y mà nói, cũng không phải là không thể sống tiếp, ít nhất, lão đạo sẽ không chết tươi.
Mà Doanh câu.
Có thể đổi một tượng sáp khác, tiếp tục chơi đùa, ngược lại cũng đã qua nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn như vậy.
- Được rồi, lúc tình cảm hai người đã lâu dài, thì đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau*, đúng không.
(*đây là một câu miêu tả tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ)
Coi như là Châu Trạch là đã hiểu rồi.
Dường như là bởi vì con khỉ này nhúng một tay vào.
Cho nên chuyện này đã biến thành một cái bẫy chết.
Nếu ít nhất phải có một người chết đi, mới có thể cứu vớt được hai người còn lại.
Tự sát?
Đó là chuyện không thể nào.
Ông chủ Châu thật sự không có được loại giác ngộ đó.
Cho tới bây giờ anh vẫn không phải là loại người hy sinh bản thân để cứu người khác như vậy.
- Cũng không có, biện pháp khác, đúng không? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu đưa lưng về phía Châu Trạch, thở dài một hơi.
Giờ khắc này.
Bóng lưng của anh ấy.
Có vẻ hơi cô đơn.
Lòng của ông chủ Châu, giống như là đã chìm sâu vào trong đáy vực thẳm, đây là chuyện gì vậy chứ?
Dù thế nào cũng phải đối mặt với loại lựa chọn máu chó này sao?
- Đây chính là nguyên nhân mà anh tìm tôi muốn trò chuyện một chút? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu yên lặng trong chốc lát.
Mở miệng nói:
- Có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận