Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1053: Nếu không bắt đầu chơi thôi (2)

Ngược lại anh ấy sẽ không đích thân đi đối mặt với tù binh còn sót lại của Cửu Lê, rồi lại bày ra thái độ khoan dung độ lượng chỉ cần tháo giáp không nhắc chuyện cũ gì đó.
Vị kia thích.
Vậy hãy để cho vị kia đi làm đi.
Anh ấy mới không thèm đi suy nghĩ đến mấy thứ này.
Thậm chí cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối bản thân không nên chém đầu anh ta xuống quá sớm.
Anh ta đã chết.
Anh ta kết thúc.
Như vậy.
Bản thân tiếp tục lưu lại trên cõi đời này.
Trong những năm tháng tiếp theo.
Sẽ có rất nhiều tịch mịch nha.
Một hớp rượu vào cổ họng, rượu trái cây không nặng, sau khi có thêm huyết dịch của ma thần chết trận, cũng có thể tinh cay thấm vào cổ họng!
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Chiến tranh kết thúc.
Làm sao tìm được lý do đi bắt Ma thần săn được dùng máu tươi của bọn họ chưng cất rượu?
Có người theo cầu thang mà lên, một thân đồ thường.
Anh ấy cảm ứng được có người đang tới.
Nhưng cũng vẫn không thèm để ý tới.
Ban ngày.
Ngàn vạn người, thần, ma dập đầu với vị kia.
Chỉ có anh ấy không có động tĩnh.
Anh ấy cũng không cảm thấy bản thân đột ngột, cũng không có cảm thấy chính mình đặc biệt.
Dưới cảnh tượng lúc ban ngày đó.
Thậm chí anh ấy còn cảm thấy co chút buồn cười.
Những người đang quỳ bên dưới.
Rốt cuộc có được mấy kẻ thật tâm mà quỳ?
Quan trọng nhất là.
Lúc anh ấy nhìn thấy vị kia đứng ở trung tâm.
Vào lúc đó.
Sâu bên trong con mắt của đối phương.
Xuất hiện chút thần thái hơi xa lạ với ấn tượng trong ký ức.
Tất cả đều đang thay đổi.
Đều sẽ thay đổi.
Nồng nhiệt, sẽ thành lãnh đạm.
Thú vị, sẽ thành buồn chán.
Ngẩng đầu lên.
Lại chính là một bầu rượu mạnh.
Ánh mắt của anh ấy có chút mơ hồ.
Nhìn đến cái đầu trong lửa ở ngọn núi trước mặt kia.
Đánh nát một bầu rượu.
Rượu theo đó mà chảy ra ngoài.
Mời người một chút.
Trong ánh lửa, vẻ mặt của cái đầu kia, khẽ động.
Chung quanh ngọn núi kia, rất nhiều người trên người mặc y phục màu trắng đứng bên trong tế đàn, tập thể lộ ra bộ dạng sợ hãi kinh hoảng, bắt đầu gia cố kiểm tra phong ấn lần nữa.
Đồng thời từng tiếng gầm thét truyền tới.
Rốt cuộc là người nào.
Đang lần nữa câu động tàn hồn của Xi Vưu!
- Uống rượu một mình?
Giọng nói quen thuộc truyền tới từ sau lưng.
Mang theo chút tang thương.
Người vừa tới ngồi xuống bên cạnh anh ấy.
Trên người mặc đồ tang vải thô.
Nhưng lúc này.
Lại có vẻ hơi tận lực.
Anh ấy nhớ lại trước đây thật lâu, có vị tằm mẹ đã tặng cho anh ta một cái váy tơ tằm thượng hạng, vị kia cao hứng mặc lên người, đi tới đi lui ở bên trong bộ lạc, cố ý khoe khoang.
Mà lúc ban ngày.
Ma Thần phương Tây, đưa tặng một bộ chiến giáp màu vàng.
Vị kia biết được nên ngừng lại ngay lúc đó.
Cố ý đổi quần áo đi tới bên cạnh anh ấy.
Anh ấy tiếp tục uống rượu, không để ý đến người vừa mới tới ở bên cạnh.
Người vừa tới cũng cầm vò rượu lên, cùng uống rượu.
Hai người ngồi rất gần.
Uống đến khi phía đông hửng sáng.
Rượu uống đến cạn sạch.
Người vừa tới kia mới lên tiếng nói:
- Khống chế độc quyền Bắc quân, quản lý chư thiên ma thần, lại còn đế cơ!
Trao quân quyền.
Ban chức phận.
Lại ban tặng công chúa.
Nên cho.
Đều cho anh.
Chỉ đổi lại tương lai của anh.
Quỳ xuống dưới chân của tôi!
Anh muốn quyền lực, có thể cho anh!
Anh muốn vinh dự, có thể cho anh!
Anh muốn sự tôn quý, cũng có thể cho anh!
Đều có thể cho anh!
Anh ấy chẳng qua chỉ lắc đầu một cái.
Cười một tiếng.
Trong tiếng cười.
Mang theo một loại cảm giác lời của người vừa tới rất chói tai.
Loại cảm giác giống như lúc ban ngày, một mình anh ấy khác biệt với người khác vậy.
Anh ấy vỗ vỗ ống quần.
Đứng lên.
Rất thờ ơ khoát khoát tay.
Nói:
- Muốn… chơi… không…
...
Cái này giống như một bữa cơm tất niên của gia tộc vậy, hơn nữa còn là sắp xếp ăn chung ở nhà của một người, cũng không phải là ăn ở trong nhà hàng.
Chờ người thân bạn bè vui chơi xong, phút náo nhiệt trôi qua, trẻ em cười đùa đủ, các cụ cũng vui vẻ rồi.
Sau đó.
Tất cả mọi người đi rồi.
Chỉ còn lại mặt đất bừa bãi.
Cùng với sự bất đắc dĩ khi phải đối mặt với việc dọn dẹp nhà cửa đồng thời còn phải rửa chén cọ nồi.
Trong tế đàn.
Rốt cuộc cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Hoài nghi, nghi kỵ, phản bội, lựa chọn, tín nhiệm.
Các loại nhân tố khảo nhiệm nhân tính, trong một hời gian ngắn điên cuồng va chạm ma sát.
Sau đó.
Tất cả biến thành một làn khói.
Lượn lờ bay lên, chậm rãi tiêu tan.
Thanh nhã một chút.
Bạn có thể nói đây là thăng hoa.
Thẳng thắn một chút.
Cũng có thể nói đây là thăng thiên.
“Phốc” một tiếng.
Oanh Oanh quỳ xuống.
Ngã trên mặt đất.
Đôi mắt khẽ mở.
Trong miệng nỉ non:
- Ông chủ…
Bóng lưng của vị kia, bị Thái Sơn hóa thành luồng gió, trực tiếp thắt cổ, thứ còn sót lại, đều trở thành di sản thừa kế cho Oanh Oanh.
Nói ngoài miệng, đây là một món quà lớn mà thiên nhiên ban tặng cho mọi người.
Thằng bé trai lảo đảo lui về sau mấy bước, sau dựa lưng vào trên vách tường, trong tay, xách thêm một con “mèo Garfield”.
Bóng đen vẫn đình trệ ở một góc, không hề rời đi.
Châu Trạch xoay người.
Nhìn bóng đen.
Đã giải quyết một người rồi.
Nơi này.
Còn tên này thì sao.
Hơn nữa lần này tới Dung Thành, mục đích ban đầu, thật ra thì chính là anh ta.
Châu Trạch đi tới bóng đen trước mặt.
Không lên tiếng.
Không động thủ.
Chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn.
- Làm sao, muốn tới diễu võ dương oai sao?
Bóng đen mở miệng nói trước:
- Như thế này là ẩn núp rồi nhiều năm như vậy, lại có năng lực có thể đi ra hóng mát một chút rồi sao?
- Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, có thể lấy lại danh dự ở trước mặt tôi, có thể lấy lại chỗ đứng rồi?
- Tức giận à? Rất hận tôi sao? Rất tức giận đúng không?
- Đến đây đi, anh tới xem nào, anh nói đi, anh nói chuyện đi chứ, anh mau nói xem đi chứ!
- Anh nói xem, anh nhất định phải chế giễu tôi, không thành vấn đề, đến đây đi!
- Anh nhanh lên một chút đi chứ, nhanh nhẹn lên!
Châu Trạch nhìn bóng đen trước mắt.
Khẽ cau mày.
Sau đó.
Chậm rãi mở miệng nói:
- Là… ai… đánh… anh… thành… cái… bộ… dạng… này…
- … - Nửa gương mặt.
Trong tế đàn.
Lại lần nữa rơi vào yên lặng, cái người lúc trước còn đang không ngừng nói chuyện huyên thuyên, cũng ngừng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận