Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1004: Chân tướng và quá khứ (2)

Anh tự tay vỗ bả vai lão Trương một cái.
- Cám ơn anh, lão Trương.
- Tôi là đang nói lời thật lòng, tôi không giống như trong tưởng tượng của anh…
- Im miệng!
- ... - Lão Trương.
Chính trị phải chính xác, không chó phép bị vấy bẩn một chút nào!
- Nên bắt, vẫn phải bắt tôi, nên kiên trì, thì vẫn phải kiên trì, dù có chút ngốc, cái bùa hộ mạng này của anh, vẫn phải luôn trong sáng, sáng đến lấp lánh, nâng lên thật sao, có hiểu không?
- Còn nữa.
- Không phải do tôi giết.
- Tôi đến nơi nay, sau đó mở cửa ra.
- Người ở bên trong.
- Kẻ đáng chết đều đã chết hết rồi.
Lão Trương nghe vậy.
Rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Nói một chút đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, sau khi tôi vào đây, đã nhìn thấy tên ngốc kia đang 'giã bánh gạo' rồi đấy.
- Ừm, căn cứ vào kết quả điều tra sơ bộ, chúng tôi đã có thể khôi phục khái quát quá trình diễn ra vụ án.
- Bà chủ nhà ở nơi đó, hẳn là bị tên đàn ông và ả đàn bà bắt cóc cùng nhau giết chết, khả năng rất lớn là giữa bọn họ phát sinh mẫu thuẫn gì đó.
- Bởi vì hai tên bắt cóc kia, lại vừa là hung thủ giết người của một vụ án khác, mà bọn họ, đồng thời lại từng có giao dịch mua bán người với chủ nhân của căn nhà này.
- Hẳn là chủ nhà đã thu nhận và tiếp đãi bọn chúng trước, sau đó có thể là hi vọng bọn họ rời đi, không ngờ lại làm liên lụy đến chính mình.
- Sau đó mâu thuẫn bộc phát.
- Bà chủ nhà cầm dao bầu, hẳn là muốn cưỡng ép đuổi bọn họ đi, nhưng trong lúc xung đột, dao bầu bị cướp mất, nên bị chém chết.
- Ông chủ nhà là bị dây thừng siết chết, chết ở phòng vệ sinh.
- Từ vết tích ở hiện trường mà xem, cái chết của ông chủ nhà, hẳn là hai tên bắt cóc đồng thời hợp lực tạo thành.
- Sau đó giữa bọn họ, không biết nguyên nhân gì, cũng bộc phát mâu thuẫn.
- Dù sao, trong 24h, giết nhiều người như vậy, tinh thần của bản thân bọn họ đã sớm thuộc về trạng thái không bình thường rồi.
- Sau đó ả đàn bà bắt cóc bị ngộ sát trong mâu thuẫn.
- Vậy tên ngốc kia thì sao? - Châu Trạch hỏi.
- Tên ngốc kia… con trai của chủ nhà, cuối cùng cũng phát sinh mâu thuẫn với tên đàn ông bắt cóc, cũng không biết tên bắt cóc đó muốn giết người diệt khẩu hay là thế nào, tóm lại đi vào trong phòng.
- Sau đó bị con trai của chủ nhà, giết ngược lại…
- Ầy… - Châu Trạch.
- Căn cứ vào chi tiết điều tra sơ bộ với hiện trường phát hiện án của chúng tôi, đại khái quá trình chính là diễn ra như vậy đi, hiện trường cũng không phát hiện dáu vết xuất hiện của những người khác, à, ngoại trừ cái này.
Lão Trương đưa tay vào túi.
Lấy ra một cái tàn thuốc.
Tiện tay ném ở trên mặt đất.
Cũng không có ý nhắc nhở ông chủ nhà mình, sau khi đừng tùy tiện hút thuốc ở hiện trường phát hiện án.
- Cô bé kia đâu rồi, tìm được người nhà rồi sao?
- Xe cứu thương vừa tới, cô ấy đang được kiểm tra cơ thể, chờ lát nữa hội bị đưa đi bệnh viện, Vương Kha cũng tới, cũng đang thực hiện chữa trị tâm lý.
Thân phận cô bé còn chưa được chắc chắn, chúng tôi vẫn còn đang lục soát căn nhà này, muốn thử tìm một vài thứ gì đó liên quan tới cô bé.
Chẳng qua là, mới vừa rồi Vương Kha vừa mới nói, cô bé không phải bị si ngốc ngay từ ban đầu, loại trạng thái như hiện tại thế này, hẳn là mới tạo thành gần đây.
Châu Trạch mím môi một cái, chuyện này, anh đã đoán được.
Con trai nhà mình đã vốn đã ngây ngốc rồi.
Lại tìm một kẻ ngốc đến ghép đôi?
Cuối cùng sinh ra một đứa cháu trai ngốc?
Đôi vợ chồng già này, không ngu như vậy.
Đã từng chịu loại hành hạ như thế này, dù là người vốn có ý chí rất kiên định, cũng sẽ hỏng mất thôi, hơn nữa, người bị hại chỉ là một cô bé trẻ tuổi mà thôi, làm sao cô bé có thể chịu đựng được?
Đúng lúc này.
Điện thoại di động của lão Trương reo.
Anh ấy vừa nghe điện thoại vừa nhìn về phía đám người bên kia, hẳn là người gọi điện thoại ở bên đấy.
- Alo, được, cái gì? Được, tôi hiểu rồi.
Lão Trương để điện thoại di dộng xuống.
Cắn răng.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn Châu Trạch.
- Sao vậy?
Châu Trạch hỏi.
Lão Trương nắm chặt nắm tay.
Đập một quyền lên trên mui của chiếc xe ở trước mặt.
Ừm.
Xe của Vương Kha.
Châu Trạch không đau lòng.
Đập đi nha.
Lực lớn hơn nữa cũng được.
Lão Trương hít sâu một hơi.
Lại nặng nề phun ra.
Biểu cảm có chút khó tin mà nhìn Châu Trạch.
Nói:
- Bác sĩ nói, rất có thể cô bé đã mang thai…
...
Mọi người luôn nói.
Khổ nạn là một món tiền.
Thật ra thì.
Rất nhiều lúc, thứ này chỉ có thể coi là một loại thuốc tê giá rẻ quá hạn để khích lệ cho bản thân.
Bởi vì dường như là có một quy luật.
Người chịu đựng cực khổ.
Người đó thường sẽ họa vô đơn chí.
Một khó khăn xuất hiện.
Chướng ngại thứ hai liền theo sát phía sau rồi…
Sau đó, lão đạo đang bị khổ nạn đập cho choáng váng được cảnh sát mang đi, ông ta còn phải phối hợp điều tra một chút, dùng cách nói của lão Trương, thật ra thì đây chỉ là một chút hình thức, không có chuyện gì.
Châu Trạch không trực tiếp khởi động xe quay về tiệm sách, mà là đi theo xe cứu thương, cùng đi đến bệnh viện.
Anh cũng không biết tại sao mình lại đi theo.
Vì thật hiếm có khi anh nảy sinh một chút đồng tình?
Cho nên.
Châu Trạch, người đã đậu xe ở trong bãi đậu xe của bệnh viện.
Vẫn đang ngồi ở trong xe suy nghĩ về vấn đề này.
Tự hỏi một chút, chính là hơn một tiếng, nhưng sau đó Châu Trạch cảm giác mình đói, anh muốn trở về tiệm sách ăn bữa tối.
Quan trọng nhất là, anh không nghĩ ra được thứ gì.
Vừa vặn.
Anh nhìn thấy xe của Vương Kha lại lái vào bệnh viện, chẳng qua lần này không có hai đứa nhóc kia ngồi ở trong xe nữa.
Dường như Vương Kha cũng chú ý đến xe của Châu Trạch, cố ý đậu xe của mình ở bên cạnh xe của Châu Trạch.
Lúc xuống xe, Châu Trạch nhìn thấy trong tay Vương Kha xách theo một ít trái cây và kẹo.
Châu Trạch cũng xuống xe.
Hỏi:
- Anh lại không nấu canh mang tới?
- Há, đúng rồi!
Vương Kha lại thực sự mở cửa xe ra.
Từ bên trong lấy ra một cái bình giữ nhiệt.
- Tôi mang theo canh thịt.
Vương Kha cười ha ha nói.
- … - Châu Trạch.
Được rồi.
Tôi biết nhà anh cái gì cũng có thể hiếu.
Nhưng tuyệt đối sẽ không thể thiếu canh thịt.
- Cùng đi đi? - Vương Kha hỏi.
- Ừm.
Nếu người cũng đã tới, thì đi lên xem thử một chút đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận