Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1520: Nguyên nhân (2)

Tuy nhiên, cậu ta vẫn tiếp tục nghiên cứu về phương diện trận pháp, và cậu ta vẫn luôn kiên trì với chuyện đó, trong suốt một năm vừa qua, cậu ta còn đạt được nhiều thành tựu hơn nữa.
Theo lời của lão Hứa mà nói, chuyện này nên tính là hứng thú là niềm vui của cậu ta đi.
Chẳng qua là, lúc nhìn thấy mô hình người bằng củ sen nằm ở trên mặt đất, khóe miệng Hứa Thanh Lãng vẫn theo bản năng mà co giật.
- Lão Châu, ngươi chắc chắn không có nói đùa?
- Thử một chút chứ, lỡ như có thể thành công thì sao?
- Vậy lỡ như không được thì làm sao đây?
- Vậy thì mua thêm ít xương sườn về, bỏ củ sen vào nấu canh.
Đột nhiên Hứa Thanh Lãng lại cảm thấy lời Châu Trạch nói rất có đạo lý, cậu ta lại không có cách nào phản bác được.
Ngay sau đó, cũng không thèm nghĩ đến những chuyện gì khác nữa, ngồi quỳ xuống ở bên cạnh mô hình củ sen, bắt đầu dùng đủ loại dụng cụ chạm trổ trận pháp ở trên người củ sen.
Chuyện này cũng cần tiêu phí không ít công sức, có lẽ cả ngày hôm nay cũng không xong được, Châu Trạch cũng không gấp, sẽ để cho lão Hứa làm từ từ, ngược lại hiện tại tiệm sách đã có Oanh Oanh nấu cơm, thiếu đi một lão Hứa cũng có thể vận hành một cách thông thường.
Ông chủ Châu đi ra khỏi viện bảo tàng tượng sáp, không vội trở về tiệm sách, mà là ngồi nghỉ ngơi một chút ở trên ghế dài ở trong công viên mở một nửa nằm giữa hai nơi.
Dòng người trên nam phố vẫn đông đúc như trước, nhưng thông thường nơi này lại không có ai, rất có một loại cảm giác có được yên tĩnh ở nơi náo nhiệt.
Phía trước có mấy cô gái nhỏ mặc hán phục đang tìm cảnh chụp hình ở bên kia, bởi vì nguyên nhân góc chéo ở phía trước có một tháp đồng hồ, cho nên góc độ độ lấy cảnh ở nơi này cũng không tệ.
Ông chủ Châu chỉ nằm dựa vào ghế, đồng thời nhìn mấy cô gái nhỏ người ta, không chớp mắt.
Ngược lại không phải là ông chủ Châu đặc biệt mắc chứng xem qua là nghiện.
Mà là anh đã chuẩn bị xong cho chuyện ở chỗ đối diện bỗng nhiên có một cô gái nhỏ đi tới nói:
- Xin chào, tôi là Hạn Bạt.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, tần suất xảy ra loại chuyện này còn rất cao đấy.
Dường như lúc mỗi một đối thủ của anh xuất hiện ở trước mặt anh, thủ đoạn ẩn nấp của bọn họ, đều có thể trực tiếp giây sát điệp viên 007.
Cũng may, vẫn luôn chằm chằm vào mấy cô gái nhỏ ở bên kia hơn bốn mươi phút, đợi sau khi mấy cô gái nhỏ kia rời đi, ông chủ Châu mới đưa tay xoa xoa đôi mắt có chút mỏi của mình.
Không có chuyện gì.
Chẳng qua là.
Vừa mới xoa đôi mắt xong.
Một cô gái nhỏ bỗng nhiên quay trở lại.
Cầm theo máy chụp hình đi tới hỏi:
- Anh đẹp trai, có thể giúp chúng tôi chụp một tấm hình không?
Mấy người bạn kia của cô nàng đều đứng trong góc nhỏ cười cười nhìn về phía bên này.
Đoán chừng hẳn là do mới vừa rồi ông chủ Châu đã nhìn chằm chằm người ta quá lâu, khiến người ta cũng phát hiện ra.
Hơn nữa, còn bởi vì lớp vỏ ngoài này của Từ Nhạc thật sự rất hữu dụng, vì vậy không khiến người ta cảm giác anh là một tên háo sắc đang quấy rối, ngược lại còn tình nguyện tương tác với anh một phen.
Châu Trạch quả quyết lắc đầu.
Nói:
- Không được, tôi mệt mỏi.
Nói xong.
Đứng dậy rời khỏi ghế dài.
Chờ lúc đi về đến cửa tiệm sách, đúng lúc gặp được lão đạo đang vác theo cây chổi, vừa ngâm nga vừa đi về.
- Ông chủ, hút một điếu không?
Châu Trạch nhận lấy thuốc lá từ trong tay lão đạo, lúc đang chuẩn bị đi vào, bị lão đạo gọi lại.
- Ông chủ, tôi đây có một vấn đề.
- Thiếu tiền sao?
- Ô kìa, thiếu tiền thì tôi tìm anh làm gì chứ.
- … - Châu Trạch.
- Không không không, bần đạo không có ý này, ha ha, chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ ông chủ anh giúp đỡ mà thôi.
- Nói đi.
- Là như thế này, ở chỗ của tôi có một người bạn là công nhân vệ sinh, con của anh ta ấy, là một quản lý đô thị ở trong thành phố cấp dưới, dạo này vẫn luôn mơ thấy ác mộng, cả người sắc mặt vàng khè tái mét, không ăn được gì cả, đến bệnh viện kiểm tra, cũng không bị bệnh gì cả, nhưng người thì ngày một càng tiều tụy hốc hác, chuyện này không phải là đáng lo sao, tôi ấy mà, trước đây không phải là đã từng thuận miệng khoác lác nói là tôi từng đã từng hiểu biết trên phương diện này sao, người ta lại tìm tôi…
- Vậy ông đi đi chứ, vào trong nhà người ta, ở ngay trước mặt người ta mà lấy lá bùa bên trong đũng quần của ông rồi dán lên trên trán người ta.
- Như vậy được không?
- Cũng được đi, hoặc là thứ dơ bẩn trên người đứa con kia bị ông đánh chết, hoặc là ông sẽ bị người thân nhà người ta đánh chết.
- Ặc…
Ngược lại thì Châu Trạch rất vui vẻ, lão đạo ấy mà, đây mới là dáng vẻ của lão đạo chứ, nếu không thánh mẫu không lấy việc giúp người làm niềm vui thì đó còn là lão đạo sao.
Cũng may, Vương Kha không liên lạc lại với Châu Trạch để kể về chuyện ở trên đường ngày hôm đó, nếu không, đoán chừng ông chủ Châu cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa đi.
- Ông gọi Lâm Khả đi cùng ông một chuyến đi, nói là do tôi sắp xếp.
- Ờm.. - Lão đạo lộ ra vẻ mặt khó xử.
- Làm sao nữa? - Châu Trạch hỏi.
- Ông chủ, hay là anh đi với tôi đi.
- Tôi? - Châu Trạch nhún vai một cái, anh nào có thời gian rảnh rỗi như vậy, đã trì hoãn hết nửa buổi sáng rồi, bản thân anh vẫn còn chưa được phơi nắng đấy.
Lúc này.
Một ông chú công nhân vệ sinh cưỡi xe ba bánh chở rác tình cờ đi ngang qua lối đi bộ bên này, nhìn thấy lão đạo và Châu Trạch, cười chào hỏi:
- Này, Lục ca à, ông và con trai của ông đang dự định đến nhà lão Tôn xem phong thủy đấy à?

Lão đạo đang lái xe, tốc độ xe rất chậm, nhưng lòng bàn tay của ông ta đều là mồ hôi.
Thỉnh thoảng, lão đạo sẽ còn cố ý liếc qua nhìn ông chủ đang ngồi ở ghế phó lái một chút, cũng may, dường như ông chủ cũng không có dáng vẻ giống như sắp nổi giận.
Thật ra thì, trong ngày thường, người trong tiệm sách, cũng không trao đổi nhiều với người bên ngoài.
Ông chủ cùng Oanh Oanh thì đương nhiên không cần phải nói, lão Trương vẫn luôn bận công việc, ngoại trừ lúc tới cọ cơm sẽ kêu một tiếng “Thật là trùng hợp nha”, cơm nước xong xuôi cũng lau miệng trực tiếp bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận