Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1626: Đới lộ (2)

Châu Trạch hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy trong vô hình bầu không khí lúc này có chút kích động, trong lúc anh chuẩn bị nói chút gì đó để phá vỡ bầu không khí này:
- Phía… tây…
Giọng nói của Doanh câu truyền tới.
Châu Trạch không động đậy, mà lặng lẽ đưa ngón tay cắm vào bên trong lớp bùn xốp ở bên trong dòng suối.
Tầng tầng sát khí, bắt đầu thấm xuống dưới lòng đất, tạo thành một tấm lưới ngăn cản trước.
Nhưng mà, dường như động tác có vẻ như rất lơ đãng này, lại vẫn kinh động đến đối phương, mấy con chim đột nhiên bay ra khỏi cánh rừng kia.
Một bàn tay của Châu Trạch chụp tới, bật dậy trên đầu gối, ngay sau đó, dùng toàn lực bắt đầu xông về phía phương hướng kia.
Oanh Oanh sau một chút sửng sốt, cũng lập tức xông tới theo, lại rất thông mà phân chia phương hướng với ông chủ nhà mình.
Vừa nhắc tới cái mông, cũng biết bạn muốn…
Chuyện này quá thô tục rồi.
Nhưng sự ăn ý được sinh ra từ việc chung sống cùng nhau, cùng giường chung gối sớm chiều trong mấy năm qua này, thật sự không phải chém gió.
Thành thật mà nói, hiện tại cơ thể của ông chủ Châu không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là về tinh thần có chút mệt mỏi và suy yếu, nhưng vào lúc này, không có chuyện gì có thể giúp cho anh thả lỏng hơn việc săn đuổi con mồi.
Gió, vang “vù vù” ở bên tai.
Sau khi trải qua cơ thể bùn loãng trước đó.
Lại lần nữa nắm giữ nhục thân thuốc về chính mình.
Loại chạy băng băng như thế này, loại bật nhảy này, loại sức bộc phát này, đều khiến cho người ta nhớ thương và quý trọng đến như vậy.
Tốc độ của đối phương cũng rất nhanh, là một luồng ánh sáng màu đen, đã ở ngay trong tầm mắt.
- Cà phê!
Trong quá trình chạy nước rút, hai tay đã rũ xuống ở sau người một cách tự nhiên, mười móng tay thả ra sát khí kinh khủng, chui vào trong lòng đất!
- Ầm!
Sau một khắc.
Một lồng giam so sát khi ngưng tụ thành xuất hiện ở ngay trước con mồi, phong tỏa con đường tiến về phía trước của đối phương.
Cơ thể bóng đen dừng lại, muốn tiếp tục chạy trốn theo một hướng khác, lại đụng phải Oanh Oanh đánh bóc sườn từ phía bên kia.
Sau khi hai bên va chạm với nhau, bóng đen tháo chạy.
Tốc độ của bóng đen bị chậm lại, cũng chính là lúc này, Châu Trạch hoàn toàn thu hẹp được khoảng cách với kẻ đó, đi tới trước mặt anh ta.
Khoảng cách của song phương, chỉ không tới mười mét, là một khoảng cách vừa đủ và rất vi diệu.
Vẻ sáng bóng trên người bóng đen ảm đạm lại, để lộ ra, là một người đàn ông mặc trường bào màu trắng.
Anh ta đưa tay, nhẹ nhàng tháo mặt nạ ở trên mặt xuống, gương mặt đằng sau mặt nạ, là một khuôn mặt rất dữ tợn rất đáng sợ.
Châu Trạch vẫn cho là, những kẻ kỳ lạ có thói quen mang mặt nạ tương tự như vị Bồ tát kia, phải chăng là vì để duy trì cảm giác thần bí của tông giáo mình đi.
Bất kể là người nào, mang một cái mặt nạ vào, dường như đều có thể khiến cho người ta cảm thấy “người đó rất lợi hại”
Nhưng trên thực tế, công dụng chủ yếu nhất và rộng rãi nhất của mặt nạ, là —— che đậy.
Mặt của người đàn ông, cảm giác rất tương tự với việc đã trở thành người khổng lồ sau một thời gian ngâm ở trong nước, đôi tròng mắt kia, bởi vì bắp thịt gương mặt trương lên mà đè ép lại, đã trở thành hai điểm màu xanh lục bé xíu rồi.
- Hậu nhân của tộc nô bộc, tham kiến chủ thượng.
Người đàn ông quỳ rạp xuống với Châu Trạch.
Phảng phất như thể việc chạy trốn khi trước, chỉ là hâm nóng người một phen cho chủ nhân kính yêu của mình mà thôi, đừng vẫn luôn nằm như vậy, phải vận động nhiều lên, như vậy mới có thể có một cơ thể khỏe mạnh.
Châu Trạch mím môi một cái,
Thói quen và tác phong làm việc cực kì tốt đẹp “lấy việc giúp người làm niềm vui”, vào lúc này lại phát huy tác dụng tích cực.
Bất kể thế nào, để cho người của bộ tộc này tiếp tục tồn tại, đúng là một tai họa ngầm cực kì to lớn.
Bởi vì chỉ cần mỗi lần anh sử dụng loại chiêu thức “cà phê báo chí thêm đường” kia.
Thông thường, bọn họ có thể trực tiếp nhận ra.
Không thể nghi ngờ là chuyện này đã tăng mức độ nguy hiểm rất lớn cho bản thân, dù sao thì trong điều kiện tiên quyết là không có sâm núi lâu năm, tùy tiện một kẻ trong Cửu Thường Thị chạy tới, cũng có thể bóp chết anh của hiện tại.
Chẳng qua là, trước đó, còn cho là người của bộ tộc này không dám phái thêm người ra ngoài nữa, không nghĩ tới, lại phái ra một người nữa.
Tạm thời Châu Trạch còn không có hành động thiếu suy nghĩ như đi bắt lấy anh ta.
Rất sợ anh ta cũng giống như ba người ở dưới cổ mộ trước đó vậy, gọn gàng cắt cổ tự sát.
Trước tiên phải cẩn thận ổn định anh ta.
Sau đó lại cẩn thận bắt sống anh ta.
Cuối cùng lại cẩn thận tra hỏi ra nơi ẩn thân của bộ tộc đó.
Ông chủ Châu – người vừa mới trả qua “hòa tan”, hiện tại thực sự rất muốn trở lại tiệm sách, nằm ở vị trí cũ chậm rãi phơi nắng nhấm nháp cà phê, lần nữa thưởng thức sự tốt đẹp của cuộc sống một chút, dĩ nhiên, nếu có thể đổi cái ghế sô pha kia thành Vương tọa bạch cốt mà nói, thì lại càng thoải mái hơn rồi.
Oanh Oanh thấy ông chủ nhà mình vẫn chưa động thủ, cô ấy cũng đứng ở đó không hề động đậy, chẳng qua là, tóc của Oanh Oanh đã biến thành màu trắng, thể hiện đã chuẩn bị xong rồi.
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Người đàn ông bỗng nhiên đưa tay phải vỗ mạnh vào lồng ngực của mình một cái.
Lại khóc lên.
Đúng vậy.
Bạn có thể tưởng tượng được một người có gương mặt của một người khổng lồ, khi khóc lên sẽ là dáng vẻ gì không?
Giống như là một khối thịt trương lên, bỗng nhiên đè ép là dịch mủ, chính là kinh tởm đến không tưởng tượng được.
- Nghe chủ thượng ở nơi này, nô cố ý tới đây cung kính chờ đợi!
- Chủ thượng có ân với tộc tôi, nhưng trên dưới tộc tôi lại đều là kẻ bán chủ cầu vinh!
- Nô không dám quên mất thân phận của mình, tự nguyện xin dẫn đường.
- Giúp chủ thượng trở lại Vương tọa bạch cốt!

- Alo, tiểu Tôn à, ngày mai xin nghỉ giúp tôi, xin nghỉ vì việc riêng, ừm, được.
Cúp điện thoại.
Lão Trương đẩy mở cửa tiệm sách đi vào.
Lần này, ngược lại không nói “Thật là trùng hợp nha” nữa.
Bởi vì trên bàn cơm của tiệm sách, còn chưa mang thức ăn lên, đặt ở đó, chẳng qua chỉ là một tấm bản đồ Trung Quốc mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận