Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1094: Nổ (2)

Nhưng mà.
Khiêu khích, trêu chọc, đùa bỡn.
Dường như chỉ là phút giây ngắn ngủi.
Thoáng cái người đàn ông mang khẩu trang đã mất đi hứng thú.
Ngón tay chỉ về phía trước.
Con rối lão thái bà cộng thêm mười mấy sợi dây thép sắc bén trực tiếp đâm về phía luật sư An.
Sau một giây nữa.
Đoán chừng luật sư An sẽ phải bị đánh thành cái sàng rồi.
Ngay lúc bản thân luật sư An cũng bắt đầu có chút tuyệt vọng.
Một bóng người nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt của anh ta.
- Grào!
Thằng bé trai phát ra một tiếng rống.
Phát ra sát khí mạnh mẽ.
Dùng nắm đấm.
Dùng chân.
Dùng thân thể của mình.
Cưỡng ép chống đỡ được một trận công kích này.
Tư chất nhục thân của thằng bé trai thế nhưng lúc trước đã từng được ông chủ Châu tự mình nghiệm chứng qua rồi.
Mười cái “thêm đường”, cho dù là đóng anh ta vào trên vách tường, anh ta vẫn không chết.
Cho nên.
Dù là một trận công kích này kết thúc.
Quần áo của thằng bé trai bị tàn phá đến chịu không nổi, trên người cũng xuất hiện từng vết trầy màu trắng.
Nhưng ít ra trên phương diện khí thế, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.
Người đàn ông mang khẩu trang khẽ ngẩng đầu lên.
Con rối lão thái bà nhanh chóng trở về, dang rộng hai cánh tay lên, bao trọn lấy anh ta.
- Ầm!
Oanh Oanh xuất hiện.
Một quyền đập vào trên người của anh ta.
- Ầm!
Tiếng nổ kịch liệt truyền tới.
Con rối lão thái bà bị đập bay ra ngoài, đụng vào trên vách tường ở trước mặt, nhưng một khắc sau đó, con rối lão thái bà dang rộng hai cánh tay, bản thân bà ta bắt đầu nứt vụn đổ vỡ xuống, mà người đàn ông mang khẩu trang ở bên trong lại đứng lên lần nữa.
Không do dự.
Không thể lại lười ra tay ác độc gì đó.
Cũng lười phồng má giả người mập chống đỡ gì đó.
Trước người của người đàn ông mang khẩu trang, xuất hiện một mảng sương mù, sau đó, cả người anh ta giống như một cơn gió, thổi vào trong một góc ở phía trước.
Anh ta muốn chạy trốn.
- Cà phê!
Năm sợi xích sắt thô to bỗng nhiên từ dưới đất thoát ra, trực tiếp khóa đám sương mù màu đen này lại, bất luận gió lớn đến thế nào, sương mù cũng chỉ có thể bị trói buộc ở khu vực này.
Châu Trạch đi ra từ phía sau vườn hoa, năm móng tay kéo trên đất, đi thẳng về phía người đàn ông mang mặt nạ.
Sương mù màu đen từ từ tiêu tan.
Lộ ra cơ thể đã bị khóa lại của người đàn ông mang khẩu trang.
Ánh mắt của anh ta trong có chút ánh sáng khác thường.
Ở một Thông Thành nho nhỏ.
Cất giấu một An Bất Khởi.
Còn ẩn giấu hai con đại cương thi.
Cộng thêm kẻ trước mắt này.
Là bộ đầu sao?
Có khả năng, còn ẩn giấu một thứ không muốn để người khác biết được nữa.
Nhưng đã đủ xuất sắc, cũng đủ thú vị.
Ông chủ Châu nhanh chóng tiến lên, chuẩn bị tiễn người lên đường.
Nhưng mà.
Ngay lúc Châu Trạch vừa mới đến gần anh ta.
Con mắt bên trái của người đàn ông mang khẩu trang bỗng nhiên xoay tròn và “rắc rắc” một tiếng.
Bay vọt ra.
Mùi đàn hương nồng đậm khuếch tán trong nháy mắt.
Trong nháy mắt cô thể ông chủ Châu khựng lại, đồng thời nhấc tay trái lên, tỏ ý mọi người chuẩn bị né tránh bất cứ lúc nào.
Chỉ cần né tránh kịp thời, thứ được gọi là nghiệp hỏa này, thật ra thì cũng không tính là gì.
Nhưng mà.
Con mắt kia lại không xông về phía Châu Trạch.
Mà bay thẳng về phía vị trí trung tâm của vườn hoa ở phía bên kia đường.
Nơi đó.
Có dòng xe chằng chịt đông đúc chạy đang nhanh chóng qua lại!
Một khi nghiệp hỏa nổ mạnh ở nơi đó.
Hậu quả kia.
Người đàn ông mang khẩu trang mở miệng nói:
- Để cho tôi… đi.
Châu Trạch cắn môi một cái, anh không phải là cái loại người lòng dạ từ bi này, cũng rất ghét phải chịu loại lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp như thế này, nhưng trong tình trạng này, thật đúng là ông chủ Châu có chút chần chờ.
- Ha ha.
Luật sư An cười đi tới, đứng ở bên cạnh Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, đừng lo lắng chuyện này, người này nha, nói năng độc ác nhưng tấm lòng như đậu hũ, là một thánh mẫu cực kì nghiêm túc, nếu không lúc trước tôi cùng Phùng Tứ cũng không thể bắt được cơ hội đánh anh ta...
- Ầm!
Con ngươi kia.
Nổ tung…
Trận nổ mạnh, tới một cách đột nhiên như vậy, giống như là muốn cố ý muốn vả mặt luật sư An vậy.
Những giằng co, thương lượng vốn nghĩ là sẽ xảy ra, thế mà cũng chưa từng xuất hiện, quay đầu lại, tất cả mọi chuyện, dường như đã trở nên vô cùng đơn giản dứt khoát.
Ánh mắt luật sư An đông lại một cái, khóe miệng kéo lên tạo thành nụ cười lạnh.
Đáy mắt ông chủ Châu thì có một trận lửa giận bắt đầu dâng lên.
Nguyên nhân những kẻ liều mạng đáng sợ, đó là bởi vì đứng trước cảnh hoàn toàn tuyệt vọng, những kẻ đó có thể tạo thành sự phá hoại vô cùng khủng khiếp, mà người đàn ông mang khẩu trang trước mắt này, dường như là đang giải thích chuyện này.
Nếu quả như thật sự không còn đường sống, vậy còn quan tâm có thiên phạt gì đó hay không để làm gì?
Người bình thường rơi vào trong tay đối thủ, còn có thể nói được một câu hai mươi năm sau vẫn là trang hảo hán, nhưng người của âm ti rơi vào trong tay người âm ti, anh ta còn muốn có kiếp sau?
Đối với Châu Trạch – người lúc ban ngày mới vừa trải qua Phật Môn Nghiệp Hỏa – mà nói, anh biết rõ.
Trận nổ mạnh này, gặp đường lớn nhiều xe cộ qua lại như thế này sẽ tạo thành hậu quả kinh khủng như thế nào!
Đoán chừng người điều khiển cùng hành khách bên trong ít nhất mấy chục chiếc xe sẽ bị bốc hơi khỏi thế gian, mà nhiều xe cộ mất khống chế gặp nhau sẽ tạo ra va chạm liên hoàn kinh khủng, cuối cùng, con số tử thương khó có thể thống kế được.
Trong khoảnh khắc.
Ngọn lửa bốc lên.
Nhưng lại nhanh chóng tan biến.
Giống như cây pháo hoa ở trong tay mấy đứa trẻ vậy, nhìn như ánh lửa lượn lờ, nhưng bạn hoàn toàn có thể đưa tay đi chạm nó mà sẽ không có chút cảm giác nóng nào cả.
Mà lúc này, đoán chừng con đường lớn tám làn xe ở trước mặt cũng đều gặp cảnh này.
Ánh sáng lóe lên trong nháy mắt khiến cho không ít tài xế sợ hết hồn, một vài người cảm thấy hoa mắt một chút, có một số lại chỉ nheo mắt một chút, vào lúc này, phần lớn tài xế đều bị ảnh hưởng.
Vào lúc này, khoảng cách ngắn nhất giữa xe với xe viết trên gạch đầu dòng trong luật giao thông lại lần nữa lộ ra vẻ vô hình bất lực.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận