Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1736: Giúp đỡ Thái Sơn! (2)

- Cái gì?
- Không có âm ti, không có hệ thống truyền thừa của Phủ Quân nhất mạch này.
- Ông, cũng đã sớm đi đầu thai rồi, ở đâu mà có tâm tư rảnh rỗi để còn có thể nghĩ đến chuyện ngậm kẹo đùa cháu – còn là đứa cháu cách nhiều thế hệ như vậy?
- Đây là cái gì?
- Đây là âm ti.
- Đây là Phủ Quân.
- Đây là phúc lợi mà Phủ Quân Đệ nhất đã cho chúng ta sau khi bình ổn được cục diện rối loạn của địa ngục.
- … - Trương lão đầu.
Trương lão đầu theo bản năng mà cảm thấy hình như chỗ nào đó có vấn đề.
- Trương lão đầu à, ông phải hiểu được một đạo lý.
- Đạo lý gì?
- Uống nước không quên người đào giếng đấy! ! !
- Ặc… - Trương lão đầu.
- Tôi làm người, không đúng, bất kể tôi làm người hay là làm quỷ, cũng phải không phụ lương tâm của chính mình, ông nói xem, đạo lý này, có đúng hay không?
- Đúng.
- Đúng cái gì mà đúng, ông có trung thành với lương tâm của mình hay không?
- Tôi…
- Bây giờ ông chỉ muốn ngậm kẹo đùa cháu, ông muốn qua loa lấy lệ với chục vụ của mình, ông muốn nghỉ ngơi, ông muốn an vui, ông muốn nhàn rỗi, ông muốn lười biếng, nhưng ông xem lại một chút đi, hiện tại là thời điểm để ông nghỉ ngơi, để ông buông thả sao?
- Bồ tát cũng đã mất, không phải hiện tại tiệm sách đang vô cùng tốt sao?
Trương lão đầu có chút không hiểu, không phải là hôm nay luật sư An đã uống lộn thuốc gì đó rồi đó chứ?
- Tiệm sách? Tiệm sách? Đúng vậy, tiệm sách là nhà của chúng ta, nhưng mà tiệm sách, chẳng qua chỉ là một ngôi nhà nhỏ!
- Hiện tại ngôi nhà nhỏ tạm thời yên ổn, nhưng có phải là chúng ta nên đưa mắt nhìn đến chuyện lâu dài?
- Lâu dài?
- Đúng vậy, lâu dài!
Luật sư An đột nhiên đứng lên, đi tới bên bệ cửa sổ.
Bên ngoài.
Là biển lớn.
Lúc này, ngược lại thì biển lớn lại trở thành bối cảnh tốt nhất.
Ngón tay của luật sư An chỉ về phía biển khơi.
Nói năng có khí phách:
- Hiện tại, rốt cuộc thì địa ngục đang là tình huống gì, cũng không phải là ông không biết!
- Vài năm trước, việc Thập Điện Diêm La nhiếp chính, dẫn đến toàn bộ trên dưới âm ti, tất cả đều chỉ còn lại một đám phế vật bè lũ xu nịnh ngồi không ăn bám!
- Người bên dưới thì chỉ lo kiếm tiền âm phủ, người ở bên trên, sống đến mơ mơ màng màng, trật tự âm dương, cũng chỉ là bày ra vè lắc lư một chút mà thôi.
- Trên thực tế thì sao, khắp nơi đều rò rỉ!
- Ầy… - Trương lão đầu.
- Bây giờ, lại càng buồn cười hơn rồi, một đám thái giám lên đài, lại càng là khấy động địa ngục đến càng lung tung lên hơn, dùng người dựa vào nhan sắc, dùng tướng mạo để nhìn người!
- Ông có biết không.
- Trương lão đầu.
- Mỗi buổi tối trước khi ngủ.
- Chỉ cần vừa nghĩ tới khung cảnh rối loạn của địa ngục hiện tại, nghĩ đến ngàn vạn vong hồn đau khổ trong địa ngục.
- Trong lòng tôi đây.
- Đau lắm!
- Đau đến mức khiến tôi không thể nào ngủ được!
- Không phải là anh bởi vì thằng bé trai không có ở đây cho nên mới…
- Nhưng mà!
Luật sư An quát to một tiếng, trực tiếp cắt dứt lời Trương lão đầu đang nói.
- Nhưng là, chúng ta sẽ vì vậy mà khuất phục sao?
- Không.
- Không.
- Không.
- Tuyệt đối không!
- Bọn họ sẽ khuất phục, bọn họ sẽ nhận thua, bọn họ sẽ như nước chảy bèo trôi!
- Nhưng An Bất Khởi tôi đây.
- Tuyệt đối không!
- Trái tim của tôi, vĩnh viễn hướng về Thái Sơn!
- Bọn họ có thể vì chức quan vì khí vận, vào lúc Thập Điện Diêm La lên đài, khúm núm nịnh bợ, mà nhận giặc làm cha.
- Nhưng An Bất Khởi tôi, tuyệt đối sẽ không như vậy!
- Nhưng tôi thật hận mà, hận tôi chỉ có một mình, người nhỏ lời nhẹ, hận chính bản thân không có bản lĩnh, sau khi vùng lên phản kháng, lại rơi đến kết cục thành kẻ tay trắng thân mang tội như hiện tại.
- Không phải là anh bởi vì tình yêu…
- Đúng vậy, cho nên tôi rơi đến kết cục như thế này, cũng bởi vì tình yêu của tôi với địa ngục, tình yêu của tôi với âm ti, tình yêu của tôi với Thái Sơn!
- … - Trương lão đầu.
- Hiện tại tôi vô dụng, tôi chỉ là một kẻ với hai bàn tay trắng, tôi muốn làm, tôi có nhiệt huyết, tôi có lửa giận đầy ngực, nhưng tôi không có biện pháp.
- Nhưng mà, ông thì có đó, Trương lão đầu!
- Hiện tại ông là Phán quan, ông có năng lực làm một vài chuyện cho địa ngục!
- Không phải chứ, An Bất Khởi, hôm nay anh…
- Ngày hôm nay tôi đã nhìn thấy hy vọng!
- Bồ tát không còn nữa.
- Ngọn núi lớn vẫn đè ở trên đỉnh đầu của chúng ta, rốt cuộc cũng biến mất rồi!
- Tôi nhìn thấy hy vọng khôi phục lại địa ngục, tôi nhìn thấy ngày mà địa ngục đón chào tia sáng!
- Tôi kích động đấy, tôi tự hào đấy, huyết mạch của tôi như sắp phun trào!
- Trương lão đầu, đồng ý với tôi, hiện tại còn chưa phải thời điểm lười biếng, xin ông tiếp tục cố thủ cương vị của mình thật tốt, tôi tin tưởng, bóng tối trước mắt, chỉ trong chốc lát, bình minh chiến thắng, sắp xuất hiện rồi!
- Vào lúc này, ông phải chịu đựng, phải biết, những trung thần lương tướng, đã không còn nhiều nữa.
- Tôi hận, tôi hận tôi chỉ là một kẻ thân mang tôi, chỉ có hai bàn tay trắng, tôi hận, hận bản thân tại sao không phải là Phán quan, hận chính mình tại sao hiện tại không phải là Diêm Vương, hận chính tôi tại sao không phải là Bình Đẳng Vương!
- Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho âm ti trụy lạc đến mức này!
- Bình minh cái gì chứ, anh nhìn ông chủ của chúng ta một chút đi, anh ấy lười như vậy, làm sao có thể…
- Tương lai của địa ngục, trước mắt, vấn đề căn bản của địa ngục, vẫn là ở chỗ, người chính thống không có ở đây, biện pháp giải quyết vấn đề này cũng chỉ có một, đó chính là khiến cho Phủ Quân nhất mạch quay trở lại một lần nữa, khiến cho tòa Thái Sơn nguy nga kia, lần nữa phát ra ánh sáng!
- Ông có biết không, Trương lão đầu.
- Từ một khắc tôi trở thành quỷ sai.
- Thì ở trong lòng tôi.
- Đã có một ước mơ.
- Giấc mộng này.
- Mang tên.
- Giúp đỡ Thái Sơn!

Thật ra thì, từ lúc ở trong bệnh viện, từ lúc luật sư An hỏi “Lão Trương đâu?”
Lão đạo trả lời là: Thành tiên rồi.
Lấy sự nhạy cảm về chính trị của luật sư An, không thể ngờ nghệch đến độ không phản ứng kịp được.
Trên đường trở về, luật sư An vẫn luôn không lên tiếng, trước đó khi còn ở trong phòng của ông chủ, luật sư An còn cười mắng lão đạo không có quy tắc gì cả, hỏi ngược lại có phải ông ta điếc hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận